6
Câu của tôi dường như chọc giận . Anh đứng phắt dậy, cúi xuống thẳng vào mắt tôi:
"Lâm Ngôn Tư, chúng ta kết hôn ba năm, ngôi nhà này trang trí hoàn toàn theo ý em. Bây giờ em gọi nó là 'nhà '?"
Anh dừng lại vài giây, ánh mắt dịu đi:
"Đừng dỗi nữa, Tư Tư. Em rời khỏi nhà này thì còn đi đâu ?"
Anh đúng.
Tính cách tôi vốn hướng nội, lại bận rộn thêm, nên thời đại học không có nhiều bè. Những người thân ít ỏi cũng ở lại thành phố cũ việc.
Còn tôi, không chút do dự, đổi việc để theo đến Thượng Hải khởi nghiệp. Mối liên hệ duy nhất của tôi với họ chỉ là trên mạng.
Ở đây, cuộc sống của tôi ngoài công việc chỉ còn lại .
Giờ cãi nhau với , tôi thậm chí không biết mình có thể ở nhờ ai.
Thế nên, sau khi xuất viện, tôi vẫn trở về nhà với .
Nhưng từ đầu đến cuối, tôi không với thêm một câu nào.
—---------
Tôi và Chu Việt bắt đầu một cuộc chiến tranh lạnh.
Dường như không hề bị ảnh hưởng. Anh vẫn đi , đi công tác, ký hợp đồng... thậm chí còn việc riêng với Kiều Mộc.
Tôi biết điều này là vì Kiều Mộc đã kết WeChat với tôi.
Cô ta lấy lý do muốn xin lỗi, sau khi kết , lại đăng hàng loạt bài viết về Chu Việt trên trang cá nhân.
Một trong số đó là bức ảnh chụp trong văn phòng của .
Anh cúi người, tựa tay lên bàn, chăm gì đó với ta. Khoảng cách giữa hai người rất gần.
Cô ta chụp bức ảnh này kèm dòng thích:
"Ông chủ đẹp trai đang hướng dẫn công việc cho Tiểu Kiều."
Ở phần bình luận, ta còn viết thêm:
"Cảm ơn mọi người. Nhưng mà ông chủ đã cưới vợ, đúng là bất hạnh cho tôi."
Tôi chụp màn hình bài viết đó, mang đến cho Chu Việt xem.
Anh ngạc nhiên một chút, sau đó cầm điện thoại, lướt vài cái rồi ngẩng đầu lên:
"Cô ấy xóa rồi. Có lẽ cũng nhận ra mình cư xử không đúng. Con bé còn nhỏ, đôi khi việc chưa thấu đáo."
Tôi im lặng một lúc lâu, cố nén cơn đau nhói trong lòng:
"Chu Việt, xem, ngay cả lý do cũng đã tìm sẵn cho ta rồi."
—-----
Sống lại một lần nữa, tôi mới nhận ra mình bất lực đến nhường nào.
Tình là một chuyện hoàn toàn chủ quan.
Dù biết hay không, tôi vẫn không thể ngăn trái tim Chu Việt từng chút một nghiêng về phía Kiều Mộc.
Khi mùa đông đến, cũng là ngày sinh nhật của Chu Việt.
Dù đang trong giai đoạn chiến tranh lạnh, tôi vẫn chuẩn bị quà cho .
Bởi vì đây là điều chúng tôi đã hứa với nhau từ nhỏ.
Trên đường mang quà đến công ty của Chu Việt, tôi lơ đãng nghĩ về rất nhiều chuyện trong quá khứ.
Khi bà nội của Chu Việt qua đời, không rơi giọt nước mắt nào. Chỉ đứng trước bia mộ, mắt đỏ hoe, chằm chằm vào tấm ảnh đen trắng.
Tôi đứng sau lưng, nắm lấy bàn tay lạnh ngắt của , khẽ :
"Em sẽ luôn ở bên , vẫn còn có em mà."
Khi tôi bị bố mẹ đuổi ra khỏi nhà, cũng đã với tôi những lời y hệt.
Từ trước đến giờ, chúng tôi chỉ có nhau.
Bạn thấy sao?