5
Tôi quay người định bỏ đi, không đi .
Vì Kiều Mộc nắm lấy tay tôi:
"Đừng đi mà. Nếu chị quá để ý bó hoa lần trước, tôi đền chị là . Tôi và tổng giám đốc Chu đã giảng hòa rồi, chị không phải nhân vật chính trong cuộc xung đột đó, có cần thiết phải để bụng mãi không?"
"Được rồi, em quay lại việc đi."
Cuối cùng, Chu Việt bước tới, nhíu mày với Kiều Mộc rồi kéo tôi vào văn phòng của .
Anh định nắm tay tôi, tôi rụt lại tránh xa.
Gương mặt càng thêm trầm xuống.
"Tư Tư, đừng vô lý nữa không?" Chu Việt hạ giọng:
"Em đã 25 tuổi rồi, trước mặt bao nhiêu người mà giận dỗi như con nít, thật khó coi."
Tôi sững người .
Nhớ lại hồi đầu đại học, chúng tôi nghèo đến mức nào. Vậy mà mỗi tháng, vẫn cố dành dụm một khoản nhỏ từ tiền thêm để dẫn tôi đi chơi công viên giải trí.
"Hồi nhỏ, ở công viên tồi tàn của thị trấn, vòng quay ngựa gỗ gỉ sét, bố mẹ em dẫn em trai em đi chơi, còn em phải xách đồ đứng . Từ lúc đó đã nghĩ, Tư Tư, nhất định sẽ đưa em đến công viên giải trí đẹp nhất thế giới."
Chiều hôm ấy, tôi không chơi trò gì khác, chỉ lặp đi lặp lại trò cưỡi ngựa gỗ.
Có một bé chỉ tay vào tôi hỏi mẹ nó:
"Chị lớn rồi sao lại chơi đồ trẻ con?"
Chu Việt cúi xuống, nhẹ với bé:
"Vì chị ấy là bé của trai mà."
Chu Việt chỉ hơn tôi ba tháng tuổi, luôn xem mình là người bảo vệ tôi.
Anh cũng đã rất tốt vai trò đó.
Tôi chưa bao giờ nghĩ, người từng muốn tôi mãi hạnh phúc, sẽ quay súng chĩa về phía tôi.
"Anh đã dối."
Cơn đau đầu dữ dội từng giày vò tôi trong kiếp trước lại trỗi dậy. Tôi cố gắng giữ bình tĩnh:
"Nửa tháng trước, hứa sẽ không nhận ta vào công ty, cũng sẽ không còn dính líu gì đến ta nữa.
Nhưng giờ đây, ta việc ở công ty của , và còn với tôi rằng hai người đã giảng hòa."
"Chu Việt, lời hứa của chỉ có giá trị nửa tháng thôi sao?"
"Lâm Ngôn Tư!"
Anh gọi cả họ tên tôi, giọng lạnh băng. Cơn đau trong đầu tôi lập tức bùng lên dữ dội.
Giây tiếp theo, trước mắt tôi tối sầm. Tôi ngất đi.
—-----
Khi tỉnh lại, tôi đang nằm trong bệnh viện.
Mùi thuốc sát trùng thoang thoảng trong không khí. Chu Việt ngồi cạnh giường, thấy tôi mở mắt, lập tức nắm lấy tay tôi:
"Tư Tư, bác sĩ em gần đây luôn căng thẳng thần kinh, có lẽ áp lực quá lớn nên mới ngất đi. Đừng suy nghĩ nữa không? Đó chỉ là một giấc mơ thôi mà."
"Kiều Mộc cũng đã giải thích với rồi. Hôm đó ấy vì thất nên tâm trạng không tốt. Thực ra, ấy là một rất lịch sự."
"Với lại, nhận ấy vào vì bản kế hoạch ấy nộp khi phỏng vấn rất ấn tượng. Dù chưa hoàn thiện, nhiều ý tưởng rất phù hợp với công ty chúng ta đang cần."
Anh rất nhiều, tôi không phản ứng gì.
Giọng điệu của bỗng trở nên bực bội:
"Tư Tư, em muốn phải sao thì em mới hài lòng đây?"
Tôi khẽ đáp:
"Sa thải ta."
Anh tôi, ánh mắt đầy thất vọng:
"Lâm Ngôn Tư, từ khi nào em trở thành người vô lý như thế này?"
Trái tim tôi nhói đau dữ dội.
Nhưng tôi không gì, chỉ nhắm mắt lại, lặp lại lời mình:
"Sa thải ta, nếu không tôi sẽ dọn ra khỏi nhà ."
"Nhà ?"
Bạn thấy sao?