Tình Yêu Mới Của [...] – Chương 2

 

2

 

Thực ra, tôi đã sớm quen biết ta.  

 

Cô ấy tên Kiều Mộc, sau này việc trong công ty của Chu Việt.  

 

Lý do tôi chưa bao giờ nghi ngờ họ có quan hệ mờ ám là vì Chu Việt hầu như không nhắc đến ấy trước mặt tôi.  

 

Rất hiếm khi nhắc đến, cũng là với thái độ cau mày, khó chịu, phàn nàn rằng ta trẻ tuổi, bất cẩn, các phương án thường thiếu chi tiết, phải nhờ chỉnh sửa bổ sung.  

 

Tôi đã an ủi :  

 

"Con bé vừa ra trường, ai mà không mắc sai lầm. Em lúc mới đi cũng từng mắc lỗi, chẳng phải đã viên em sao?"  

 

Chu Việt nhạt:  

 

"Cô ta sao so với vợ ."  

 

Khi đó tôi không nhận ra, nếu thực sự là nhân viên không đủ năng lực, sẽ dứt khoát sa thải.  

 

Chứ không phải vừa phàn nàn vừa giữ ta ở lại công ty mà đã xây dựng từ hai bàn tay trắng, thậm chí còn thăng chức ta lên vị trí trưởng dự án.  

 

Chu Việt vốn là người điềm tĩnh và chín chắn.  

 

Tuổi thơ của chúng tôi đều không mấy êm ấm.  

 

Hồi nhỏ, chúng tôi sống ở cùng một thị trấn. Tôi thường xuyên đói, bị đứng trong sân, em trai giơ chiếc đùi gà, hí hửng gặm trước mặt tôi.  

 

Chu Việt thường bước tới, nắm tay kéo tôi đi trước mặt bố mẹ và em trai tôi, đưa tôi về nhà ăn cơm.  

 

Mặt lúc đó không có biểu cảm gì, bàn tay nắm tay tôi rất ấm áp.  

 

Bố mẹ tôi ở phía sau tức tối hét lên:  

 

"Thích thế thì đem nó về vợ từ nhỏ luôn đi!"  

 

Tôi cắn môi, lén biểu cảm của .  

 

Bất ngờ, dừng lại, quay đầu nhạt:  

 

"Cũng , còn hơn để ấy chết đói ở nhà các người."  

 

Bố mẹ Chu Việt qua đời khi còn nhỏ, sống cùng bà nội.  

 

Có lẽ vì điều đó, tính cách trưởng thành sớm, dùng lý trí lạnh lùng để đánh giá mọi thứ.  

 

Sau khi bà nội mất, sự ấm áp hiếm hoi của chỉ còn dành cho tôi.  

 

Nhưng đó là chuyện trước khi Kiều Mộc xuất hiện.  

 

---

 

Khi tôi bừng tỉnh, Chu Việt đã bước xuống xe, cãi nhau với Kiều Mộc.  

 

"Cô có bằng lái không? Rõ ràng là lỗi của . Cô định ăn vạ à?"  

 

Anh không kiên nhẫn :  

 

"Nói đi, chị muốn bao nhiêu tiền, tôi đang vội."  

 

Mọi thứ giống hệt ký ức của tôi về kiếp trước.  

 

Quả nhiên, Kiều Mộc càng tức giận.  

 

Cô ta xung quanh, thò tay qua cửa xe giật lấy bó hoa hồng trắng trong lòng tôi, ném xuống đất và giẫm nát.  

 

Sau đó, trước ánh mắt lạnh băng của Chu Việt, ta rút mấy tờ tiền, ném vào mặt :  

 

"Nói đi, muốn bao nhiêu, tôi cũng đang vội."  

 

Khi đó, Kiều Mộc vừa tốt nghiệp đại học, lái chiếc Mercedes gia đình mua cho, tính cách ngang ngược, kiêu căng.  

 

Nhìn bó hoa bị giẫm nát trong vũng nước, ký ức kiếp trước chợt ùa về.  

 

Khi nhận tin Chu Việt qua đời, tôi lái xe đến bệnh viện.  

 

Quãng đường từ bãi đỗ xe đến cổng bệnh viện rất ngắn, tôi cứ ngã lên ngã xuống.  

 

Ngã, rồi lại đứng dậy, rồi lại ngã.  

 

Bùn lầy vấy bẩn cả người, mưa lạnh như cắt xuyên qua từng lớp áo, tôi đã hoàn toàn tê dại.  

 

Suốt quãng đời trước đó, cuộc sống của tôi chỉ có Chu Việt.  

 

Khi rời đi, tôi như mất toàn bộ xương sống, không thể đứng vững.  

 

Nhưng.  

 

Nhưng.  

 

Khi tôi đã đau đớn đến mức tê liệt, vẫn có người đứng trước mặt tôi, rõ ràng và căm hận :  

 

"Chu Việt không chỉ là của ."  

 

"Anh ấy còn thuộc về tôi."  

 

"Thậm chí chúng tôi còn có một đứa con."  

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...