12
Khi về đến nhà, Chu Việt quả nhiên đang chờ dưới lầu.
Nhìn thấy tôi khoác tay Tạ Chu, cứng đờ tại chỗ. Đôi mắt như ngọn đèn duy nhất trong đêm tối cũng vụt tắt, chỉ còn lại bóng tối thăm thẳm.
Tôi khoác tay Tạ Chu, bước tới, đứng trước mặt :
"Chu Việt, chúng ta đã ly hôn rồi. Tôi vì nể nghĩa bao năm qua mà không báo cảnh sát, định tiếp tục những chuyện tự cảm ghê tởm này đến bao giờ mới chán?"
Anh đỏ hoe mắt, chằm chằm tôi:
"Tư Tư, đừng đối xử với như . Em không thể thế với ."
Tôi khẽ nhạt:
"Tôi có đạo đức hơn . Dù muốn tìm người mới, tôi cũng đợi sau khi ly hôn. Còn thì sao, ngoại suốt sáu năm trong lúc còn hôn nhân, thậm chí để người ta mang thai con . Trên đời này còn ai vô liêm sỉ, bỉ ổi hơn nữa không?"
Trước mặt Tạ Chu, "người mới" của tôi, tôi dùng những lời cay nghiệt nhất để sỉ nhục .
Với một người luôn tự tôn, tự mãn như Chu Việt, điều này chẳng khác nào một đòn chí mạng.
Cuối cùng, lên xe và rời đi.
Khi chiếc xe biến mất khỏi tầm mắt, tôi cũng rút tay khỏi Tạ Chu, chân thành cảm ơn cậu:
"Cảm ơn em. Đây vốn là chuyện riêng của tôi, để em phải chứng kiến, thật ngại quá."
"Chị cũng hiểu ý của em, hiện tại tôi vừa mới ly hôn, sẽ không cân nhắc đến cảm mới trong thời gian gần. Em đừng lãng phí thời gian vào tôi."
Tôi liền một hơi như , Tạ Chu chỉ tôi với vẻ sững sờ:
"...Chị Tư Tư."
Cảm giác ướt át rơi xuống mu bàn tay, tôi mới thấy mình qua đôi mắt trong trẻo của cậu—khuôn mặt tôi đã đầy nước mắt.
Giọng tôi vẫn bình tĩnh:
"Xin lỗi, tôi cần về nhà trước."
Nói rồi, tôi quay lưng bước đi, lên lầu, xác nhận cửa đã khóa kỹ, ôm gối, cuộn mình vào góc tường và bật khóc nức nở.
Như thể muốn trút hết nỗi đau và tuyệt vọng từ kiếp trước đến bây giờ. Tôi chưa từng nghĩ rằng tiếng khóc của mình có thể xé lòng đến .
---
Bao nhiêu năm rồi.
Tôi và đã bên nhau bao nhiêu năm như thế.
Hồi mới lên cấp hai ở huyện, tôi bị mấy tên côn đồ chặn đường đòi tiền, buông lời trêu ghẹo.
Khi Chu Việt biết, đến tận nơi tìm chúng sự.
Một mình , đối đầu với vài gã cao to, dù rõ ràng là yếu thế, ánh mắt điên cuồng, nắm vẫn không ngừng tung ra dù mặt đã đầy máu, hoàn toàn khiến đối phương sợ hãi.
Từ đó, không ai dám bắt nạt tôi nữa.
Về sau, khi mới tốt nghiệp, lương tôi không cao, khởi nghiệp, công ty còn sơ khai, cuộc sống của chúng tôi rất khó khăn.
Bác sĩ môi trường sống không tốt có thể kích phát hen suyễn. Vì , Chu Việt mua một chiếc xe điện cũ, mỗi đêm sau giờ còn đi giao hàng đến tận khuya, chỉ để đổi một căn nhà tốt hơn cho tôi ở.
Anh đối với tôi, tốt đến , tốt đến mức không gì sánh .
Nên ngay cả khi quay lại một lần nữa, khi mọi chuyện chưa xảy ra, tôi vẫn ôm một tia hy vọng, hy vọng có thể cố gắng thay đổi mọi thứ, để câu chuyện đi đúng quỹ đạo tôi mong muốn.
Nhưng cuối cùng, tất cả chỉ là vô ích.
Những gì tôi với Tạ Chu không hề sai, ngay cả khi đã ly hôn, tôi cũng biết rõ rằng mình sẽ không bao giờ bắt đầu một mối quan hệ mới.
Với tôi, Chu Việt không chỉ là đơn thuần.
Từ năm năm tuổi đến ba mươi mốt tuổi, suốt hai mươi sáu năm, như một phần của cơ thể tôi, gắn bó chặt chẽ trong cuộc đời tôi.
Giờ đây, khi bị bóc tách, cái giá phải trả là nỗi đau không thể chịu đựng nổi, một vết thương đẫm máu.
Ngay cả khi tôi khoác tay người khác đứng trước mặt , liệu nỗi đau của có bằng một phần trăm so với nỗi tuyệt vọng tôi cảm nhận khi Kiều Mộc tiết lộ mối quan hệ sáu năm của họ ở kiếp trước không?
Tôi từng đến .
Nên tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho nữa.
Bạn thấy sao?