11
Sống trong ký túc xá công ty không phải giải pháp lâu dài. Sau khi hoàn tất phân chia tài sản và thủ tục ly hôn, tôi nhanh chóng tìm một căn hộ và chuyển vào đó.
Từ ngày đó, Chu Việt như phát điên.
Mỗi ngày tan về, tôi đều thấy đứng dưới lầu nhà tôi, từ lúc hoàng hôn buông xuống đến khi trăng lên cao.
Anh hút rất nhiều thuốc.
Tôi nhớ rằng trước đây, Chu Việt chưa bao giờ hút thuốc.
Nếu trời mưa, sẽ quay lại xe ngồi.
Đèn xe sáng lên, chiếu rõ những hạt mưa bay lất phất, cùng khuôn mặt đầy mệt mỏi và thẫn thờ của .
Có lẽ vì căn hộ tôi ở không quá cao, nên tất cả cảnh tượng đó tôi đều thấy rõ ràng.
Vài tuần sau, trong công ty bắt đầu lan truyền những tin đồn về tôi.
Họ tôi đố kỵ, lấy quyền chèn ép, vô cớ nhắm vào một trong công ty của chồng, ép ấy phải nghỉ việc.
Rằng đó có hoàn cảnh khó khăn, mất việc khiến cuộc sống càng thêm khốn khó.
Hoàn cảnh khó khăn?
Nghĩ đến chiếc Mercedes đỏ chói mắt của Kiều Mộc, tôi không gì.
Thủ đoạn của ta tuy hèn hạ hiệu quả. Tin đồn lan rộng, đều diễn ra trong bóng tối, khiến tôi chẳng thể nào sáng tỏ.
Chính lúc đó, Chu Việt xuất hiện.
Đầu tiên, mời cả văn phòng uống cà phê và trà sữa. Sau đó, nhân cơ hội, giải thích lý do Kiều Mộc bị sa thải: do năng lực việc kém, các kế hoạch và báo giá của nhiều lần sai sót, chậm tiến độ, phải lại.
Kiếp trước, Kiều Mộc cũng mắc lỗi y hệt. Chỉ khác là khi đó, Chu Việt thấy "không đáng kể", nên đỡ cho một lần rồi cho qua.
Nhưng giờ đây, đứng trước cửa công ty tôi, mỉm và :
"Tính cách của Tư Tư vốn hướng nội, hiền lành, không muốn tranh cãi trước những chuyện vô lý. Vợ chồng chúng tôi vẫn luôn rất hòa thuận—"
Tôi đột ngột cất lời, cắt ngang :
"Nếu đã ly hôn rồi, hãy lo mà quản lý người mới mình chọn, đừng để ta quấy rối công việc và cuộc sống của tôi nữa."
Ánh sáng trong mắt Chu Việt vụt tắt.
Tôi lạnh lùng gạt sang một bên, trở lại bàn việc.
Từ hôm đó, tin đồn về tôi trong công ty chấm dứt hoàn toàn.
Thay vào đó, vài chị lớn tuổi hơn mời tôi đi ăn, khéo léo bóng gió:
"Đàn ông ấy mà, ai cũng thế thôi. Thấy mới lạ thì đuổi theo, khi mất rồi lại quay về xin lỗi. Tư Tư, đừng mềm lòng."
Tôi cầm cốc, cúi đầu mỉm :
"Sẽ không đâu."
Họ nháy mắt với tôi:
"Ly hôn rồi, cũng nên cân nhắc những người khác. Em còn trẻ mà."
Tôi mỉm cảm ơn sự quan tâm của họ.
Hai ngày sau, tan , khi tôi bước ra khỏi công ty, dù là đèn xanh, một chiếc xe đen bất ngờ từ bên phải lao tới, tăng tốc hướng về phía tôi.
Trong tích tắc, một bàn tay từ sau kéo mạnh tôi lại.
Tôi loạng choạng vài bước, tim vẫn chưa hết kinh hoàng, về phía chiếc xe.
Nó đã chạy xa, tài xế đội mũ và đeo khẩu trang nên không thể nhận ra.
Đây là tai nạn, hay là gì khác?
"Chị Tư Tư, cẩn thận một chút."
Một giọng nam trầm ấm vang lên từ phía sau. Tôi quay đầu, bắt gặp một gương mặt trẻ trung, có chút quen thuộc.
Nhớ ra rồi.
Là một sinh viên mới tốt nghiệp mà tôi từng kiên quyết nhận vào công ty một năm trước, tên là Tạ Chu, ở bộ phận nghiên cứu và phát triển cùng tôi.
Thấy tôi chằm chằm, tai Tạ Chu đỏ lên, ngại ngùng quay đầu đi:
"Em nghe , trước đây công ty không định gửi offer cho em, là chị đã kiên quyết nhận em vào, còn đưa mức lương rất tốt... Em muốn mời chị một bữa để cảm ơn, không?"
Là người trưởng thành, tôi hiểu ý cậu ta.
Tôi im lặng một lúc lâu, khẽ :
"Ăn cơm thì không cần đâu. Nhưng tôi có chuyện muốn nhờ em giúp. Được không?"
Bạn thấy sao?