Tôi mở miệng: “Bạch Sanh, cảm ơn đã chăm sóc cho Châu Tự.”
Vừa tôi vừa đứng dậy, bước đến gần ấy.
Cô vẫn cúi đầu, vai run run, không dám tôi.
“Không có gì… Tôi… tôi xin phép đi trước.”
Tôi cắt ngang lời : “Cùng đi uống ly cà phê nhé, xem như tôi cảm ơn .”
Cô run giọng đáp: “Không cần đâu.”
Tôi còn muốn gì đó, giọng của Châu Tự Bạch từ phía sau cắt lời tôi:
“Miễu Miễu, em đừng dọa ấy, ấy tính cách như mà.”
Châu Tự Bạch vừa dứt lời, ấy ngẩng đầu về phía .
Rồi : “Nếu không có việc gì, tổ trưởng, tôi xin phép về việc tiếp.”
Sau khi ta đi khỏi, Châu Tự Bạch mới lên tiếng.
“Miễu Miễu, chỉ là thấy Bạch Sanh rất đáng thương.”
“Em không biết đâu, ấy sinh ra trong một gia đình trọng nam khinh nữ, từ nhỏ không ai quan tâm.”
“Quần áo tử tế cũng chẳng có, bị người ta bắt nạt riết, chuyện cũng không dám to tiếng.”
Tôi im lặng đợi hết, rồi :
“Rồi sao nữa?”
“Anh thấy thương à?”
Câu hỏi đó khiến Châu Tự Bạch nghẹn lời, một lúc lâu không biết phải đáp thế nào.
Nhưng tôi hiểu rõ tính nhất — mềm lòng như cục đất sét, hôm nay dù không phải là Bạch Sanh, chỉ cần là người có hoàn cảnh như thế, cũng sẽ thấy thương .
Chỉ là khác với những người khác, Bạch Sanh thích .
Không đợi tôi lên tiếng, đã trước:
“Vợ à, biết em để ý điều gì. Bảy năm qua không rung , bây giờ cũng .”
“Hôm nay dù là người khác, cũng sẽ thế thôi. Anh là sếp, mà hoàn cảnh ấy như , thật sự không có chút cảm nam nữ nào cả.”
“Tuần sau xuất viện, sẽ điều ấy sang bộ phận khác, không?”
4
Tuần Châu Tự Bạch nằm viện, tôi không gặp Bạch Sanh lấy một lần.
Sau khi xuất viện, đúng như lời hứa, điều Bạch Sanh sang bộ phận khác.
Cuộc sống dường như quay trở lại như trước, Châu Tự Bạch vẫn dịu dàng, mỗi ngày đều hỏi tôi muốn ăn gì, tan thì vào bếp nấu nướng.
Cho đến một ngày, gửi cho tôi một đoạn video ngắn.
Trong video, Châu Tự Bạch đi phía trước, cách hai bước là một đi phía sau, cúi đầu, mặc áo sơ mi nhăn nhúm.
Là Bạch Sanh.
Tôi lập tức hỏi: “Cậu thấy ở đâu ?” Bạn tôi gửi thẳng cho tôi một địa chỉ.
Tôi chạy đến bệnh viện thì vừa nhận tin nhắn từ Châu Tự Bạch:
“Miễu Miễu, có người trong nhóm đột nhiên bị tụt đường huyết, đưa ấy đến bệnh viện khám.”
Anh không dối.
Nhưng không người đó là Bạch Sanh.
Chỉ là vô thức giấu nhẹm đi.
Chúng tôi bên nhau nhiều năm như thế, biết tôi từ nhỏ sống trong gia đình bố mẹ ly hôn.
Ngày mẹ tôi phát hiện bố ngoại , người phụ nữ hiền lành ấy lần đầu tiên đập vỡ điện thoại, chất vấn bố:
“Đây là cái mà ông gọi là tăng ca sao?”
Trường tôi và công ty của nằm cùng một tuyến đường.
Mỗi lần tôi đến công ty đợi về cùng, luôn :
“Em ngoan, về trước đi, đang tăng ca.”
Về nhà, tôi từng từ từng chữ với mẹ:
“Bố là đang tăng ca.”
Cũng hôm đó, tôi mới biết, hai tiếng tăng ca mỗi ngày của bố tôi đều là dành cho một người phụ nữ khác.
Năm đó tôi mười ba tuổi, tôi vừa khóc vừa hỏi Châu Tự Bạch:
“Ngay cả bố em cũng có thể lừa em, thì còn có gì là thật nữa?”
Anh tôi :
“Miễu Miễu, em có thể mãi mãi tin tưởng .”
Tôi ghét sự dối trá, và tôi đã điều đó với Châu Tự Bạch không biết bao nhiêu lần.
Đối với tôi, giấu giếm chính là dối trá.
Vậy mà lần này, vẫn chọn cách giấu đi sự thật ấy.
Tôi không trả lời tin nhắn, vừa tới bệnh viện, tôi đã vội kéo tôi lại:
“Tớ thấy hai người họ, nên lập tức báo cho cậu.”
“Nhưng tớ cảm giác giữa họ không có gì đâu, chỉ là nhà cậu – Châu Tự Bạch – quá tốt bụng thôi.”
“Cậu có muốn nhắc nhở Bạch Sanh một tiếng không?”
Cô ấy vừa vừa dẫn tôi đến trước cửa phòng bệnh, tôi không bước vào.
Từ trong phòng, lời của Châu Tự Bạch truyền ra, nửa là trách mắng nửa là quan tâm:
“Buổi sáng nhất định phải ăn sáng, bữa sáng rất quan trọng.”
“Anh thấy em đổ xuống cái rầm, may mà ở mặt đất bằng, hôm nay mà là cầu thang thì cũng chịu.”
“Sau này đi phải ăn sáng, sức khỏe mới là vốn liếng việc.”
Người đứng cạnh tôi thấy tôi không đẩy cửa vào, liền nhẹ giọng khuyên:
“Miễu Miễu, cậu xem đi, thật ra lời Châu Tự Bạch cũng rất bình thường, không có gì cả.”
“Chỉ cần sau này ý hơn là .”
Mỗi người có quan điểm khác nhau, định nghĩa về ngoại cũng không giống nhau.
Tính ấy thoải mái, và trai đều cho rằng đó chỉ là tương tác bè, vì họ vốn dĩ vẫn sống như thế.
Nhưng Châu Tự Bạch và tôi thì không giống.
Chúng tôi đều tin rằng đã có người thì phải giữ khoảng cách với người khác giới, chỉ cần hai người khác giới ở riêng một chỗ đã là vượt ranh giới.
Việc Châu Tự Bạch , đối với tôi, chính là công khai với Bạch Sanh: “Em có thể tiếp cận .”
Tôi lùi lại một bước, với : “Đi thôi.”
Cô ấy hỏi tôi: “Đi luôn á?”
Tôi gật đầu, kéo ấy rời đi.
Cô ấy vừa đi phía sau vừa lầm bầm:
“Miễu Miễu, cậu hiền quá đấy, nếu là tớ thì đã xông vào tát cho Bạch Sanh một cái.”
Tát rồi thì sao?
Châu Tự Bạch chỉ càng thêm thương xót Bạch Sanh.
Cô ấy vẫn tiếp tục thay tôi bất bình:
“Cậu giỏi giang như , Châu Tự Bạch bị mù à?”
“Không nhờ đồng nghiệp đưa đi, nhất định phải tự mình đưa tới.”
“Về nhà nhất định phải cho ra nhẽ, có đánh ta cũng đáng.”
Tôi vừa ấn nút thang máy vừa cắt ngang:
“Tôi không đánh ấy, người đau là tôi.”
“Cậu thật sự quá hiền, tôi chưa từng thấy cậu nổi giận bao giờ.”
Tôi bước vào thang máy, những con số tầng đang giảm dần, :
“Tôi định ly hôn rồi.”
5
“Hả?”
Bạn tôi nghe thấy tôi thì im lặng một lúc, không kịp phản ứng.
Đến khi hiểu ra, ấy liên tục khuyên tôi:
“Nhưng mà, Châu Tự Bạch có ngoại đâu.”
“Anh ấy đâu có hôn, đâu có ngủ với Bạch Sanh, chỉ là chuyện nhỏ thôi mà, cậu rõ với ấy là rồi.”
Nhưng chỉ có hôn và ngủ với nhau mới gọi là ngoại sao?
Chỉ cần là chuyện mà bản năng muốn giấu đi, không dám để người biết, chẳng phải đều là phản bội sao?
Chuyện nhỏ ư?
Bạn thấy sao?