Tình Yêu Mài Mòn [...] – Chương 8

18.

“Là em khiến người ta đuổi Hứa Duyệt đúng không?”

Chưa kịp để tôi trả lời, ánh mắt ta đã rơi xuống tờ thông báo sa thải trên bàn trà.

Tôi tận mắt thấy sắc mặt ta từ đỏ, sang xanh, rồi chuyển hẳn sang đen.

Yết hầu trượt lên xuống dữ dội, rõ ràng đang cố đè nén cơn giận, sắp kìm không nổi.

Từ bắp tay đến cổ, một đường gân xanh nổi hằn lên rõ rệt.

Giây sau, tờ giấy kia biến thành vụn, bay tung khắp phòng khách.

“Tống Tinh Lê, tôi không ngờ em là loại người này.”

“Dùng quyền thế đè người khác, em thấy vui lắm sao?

Nếu sao không đuổi cả tôi luôn đi?”

“Tôi đã điều ấy đi chỗ khác, cũng đồng ý vì em mà giữ khoảng cách,
tại sao em vẫn không chịu buông tha?”

“Tôi gọi cho ấy cả chục lần mà ấy không nghe.

Nếu ấy thật sự xảy ra chuyện, em chịu nổi trách nhiệm không?”

Chúng tôi bên nhau nhiều năm, cãi nhau vô số lần,
đây là lần đầu tôi thấy ta nổi giận đến mức này.

Vì Hứa Duyệt.

Vì một việc tôi chưa từng .

Tức giận ư? Có một chút.

Thất vọng ư? Cũng có một chút.

Nhưng nhiều hơn cả là thấy nực .

Giờ này chắc Hứa Duyệt đang cầm hai triệu kia sống sung sướng ở đâu đó.

Còn ta thì bị bịt mắt, đóng vai kẻ ngốc xông pha trận tiền.

Biết đâu, lúc này ta đang tựa vào lòng một người mẫu đẹp trai nào đó, nhạo ta ngu ngốc.

“Em còn , chẳng lẽ không có chút nào thấy áy náy hay hối hận sao?”

“Buồn quá mà. Nếu đứng ở góc của em, chắc chắn cũng sẽ bật thôi.”

Giang Lẫm giận dữ, bất lực, nhíu mày, giọng điệu như muốn phổ độ chúng sinh:

“Em trước đây không như , là lỗi của .

Anh không biết cảm giữa ấy lại ảnh hưởng đến em lớn như , chắc là em quá nên mới mất kiểm soát.

Nhưng Tống Tinh Lê, bọn thật sự chưa từng xảy ra chuyện gì.

Cô ấy ở nhờ nhà là vì bị chủ nhà đuổi, lại đang bệnh.

Ngày xưa, lúc không có cơm ăn, chính ấy và gia đình đã cưu mang . Cô ấy có ơn với , không thể ngơ.”

Tôi từng tò mò về quá khứ của bọn họ.

Nhưng đó là trước khi ta lấy ngày sinh của Hứa Duyệt mật khẩu điện thoại.

Giờ, tôi chẳng còn bận tâm nữa.

Tôi rút bản thỏa thuận ly hôn bị trả lại hôm qua, ném lên bàn trước mặt ta.

“Ký đi. Nếu không tôi sẽ tống Hứa Duyệt ra nước ngoài, để ta vĩnh viễn không quay lại .”

Giang Lẫm trừng to mắt, tôi như thể lần đầu gặp mặt.

Ngón tay co lại rồi thả ra, hơi thở dồn nén ở cổ họng lên xuống liên tục.

Cuối cùng, ta nhượng bộ, cầm bút ký tên mình.

Hai chữ “Giang Lẫm” hằn sâu trên giấy.

19.

Anh ta vừa ra khỏi cửa, tôi lập tức gọi dịch vụ giao nhanh gửi thẳng tới văn phòng luật sư.

Khi giấy tờ đã ký, thủ tục tiến hành rất nhanh.

Một tháng sau, tôi chính thức trở lại độc thân.

Hôm lấy giấy ly hôn, Giang Lẫm gầy đi nhiều, tóc lại trở về kiểu mới quen nhau — từng sợi dựng đứng như bị điện giật.

“Tôi đã ký rồi, sao Hứa Duyệt vẫn chưa về?”

Tôi tấm giấy ly hôn đỏ chói, vui chẳng kém gì ngày nhận giấy kết hôn.

“Không biết. Hay hỏi ba tôi xem? Ông ấy cho Hứa Duyệt hai triệu rồi tống ta ra nước ngoài.

Nếu nhanh chân thì giờ chắc ta đang ở nước ngoài rồi.”

Giang Lẫm tôi đầy nghi ngờ.

Tôi phẩy tay, bước lên xe Đinh Tuyết.

“Bái bai Giám đốc Giang, sau này nhớ tiếp tục ra tiền cho lão Tống nhé.”

Từ hàng ghế sau, Tiêu Nhiễm hạ kính, nở nụ rạng rỡ:

“Giám đốc Giang yên tâm, tôi sẽ chăm sóc tốt cho Tinh Tinh.”

Hai tháng sau, khi tôi đang ở châu Âu dự tiệc cưới của bà Thẩm Lãng, tôi nhận một cuộc gọi lạ.

Giọng bên kia khàn khàn, mang theo sự mệt mỏi đến tận xương tủy.

Lần gần nhất tôi nghe giọng này đã là năm, sáu năm trước, mà lại thấy có chút hoài niệm.

“Tinh Tinh, nhớ em quá.”

Tôi nâng ly rượu, mỉm với phù rể lông mày rậm, mắt to:

“Anh không nhớ em. Anh chỉ nhớ những ngày tháng tốt đẹp trước kia thôi.”

Sau ly hôn không lâu, Giang Lẫm việc lơ đãng, phạm một sai lầm lớn.

Lão Tống mất tiền, tâm trạng chẳng vui vẻ gì.

Nhưng nhiều năm việc, đây là lần đầu ta mắc lỗi, lại không tổn thất không thể cứu vãn, nên lão Tống cũng bỏ qua.

Chỉ là, không hiểu sao mẹ tôi biết chuyện của chúng tôi.

Bà lập tức thay mặt nhà họ Thẩm áp lực lên lão Tống:

Chỉ cần Giang Lẫm còn ở công ty một ngày, thì nhà họ Thẩm và nhà họ Tống sẽ không hợp tác một ngày.

Sáng hôm sau, Giang Lẫm nhận thông báo sa thải.

Lão Tống là người nhỏ nhen.

Nguyên tắc của ông ta là: “Đồ tôi nuôi, dù không phải của tôi, cũng không cho người khác đụng vào.”

Thế nên ông ta không ít đường xin việc của Giang Lẫm,

thậm chí lợi dụng sơ hở tài chính của công ty để truy cứu trách nhiệm pháp lý.

Nói thật, đừng bao giờ đắc tội người nhỏ nhen.

Muốn bảo vệ thì hết mình, muốn hủy hoại thì cũng hết sức.

Giang Lẫm giờ như trở lại thời chưa có gì, chỉ có thể tìm vài công việc bình thường.

Mà công việc bình thường vốn chẳng có gì xấu, nếu ta chưa từng cưới tôi, giờ cũng chỉ đang những việc đó thôi.

Nhưng từ giàu sang xuống nghèo khó thì khó chịu hơn nhiều so với từ nghèo khó đi lên.

Theo lời chung, giờ ta vô cùng sa sút.

“Anh và Hứa Duyệt đã hoàn toàn cắt đứt, sau này ta sẽ không phiền chúng ta nữa.

Chúng ta bắt đầu lại không? Lần này sẽ em gấp đôi.”

Anh phù rể đi tới, cụng ly với tôi:

“Xin lỗi nhé, giờ bên cạnh tôi toàn hàng ngon, đồ bỏ đi không xứng đặt lên bàn.”

Cúp máy, ấy ôm lấy eo tôi.

Những ngày tháng sung sướng của một “phú bà”, sao giờ tôi mới bắt đầu tận hưởng nhỉ.

Hết

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...