Hiện tại đây là một xã hội pháp trị.
Trước pháp luật, không có chuyện người giàu sẽ hưởng thêm đặc quyền gì.
Cũng đâu phải là lao thuộc biên chế.
Lục Dao vẫn không chịu thôi, tiếp: “Bớt giả nhân giả nghĩa đi, không phải tôi đánh Lâm Nhân thì mắc gì vội vội vàng vàng chạy đến đây?”
Tôi không buồn đáp lại, lập tức leo lên xe.
Ngay sau đó, Lục Dao cũng ngồi vào ghế lái phụ.
Cô ấy vừa thắt dây an toàn vừa : “chúng ta còn chưa chính thức ly hôn, nóng lòng muốn ở bên ấy đến sao?”
Lục Dao càng càng thêm : “Tôi cho biết, không dễ dàng đâu, chỉ cần vẫn còn một ngày chúng ta chưa chính thức ly hôn thì ngày đó Lâm Nhân vẫn chỉ là người thứ ba không danh không phận mà thôi.”
Nghe đến đây, cuối cùng tôi cũng nhịn không , tức giận quát: “Lục Dao! Em một vừa hai phải thôi.”
Tôi không biết Lâm Nhân định gì dáng vẻ tìm cớ sự của Lục Dao khiến tôi rất chán ngán.
Rõ ràng lúc hai bên xem mắt, ấy thể hiện mình là con người sống rất thấu đạt lý.
Sau khi kết hôn, chúng tôi cũng từng có quãng thời gian chung sống hòa bình.
Nhưng một ngày nọ, sau khi ấy lục lọi trong phòng việc ra một cái bàn phím mà hồi xưa Lâm Nhân tặng tôi, Lục Dao bắt đầu đa nghi như Tào Tháo.
Cô ấy vẫn luôn nghi ngờ tôi và Lâm Nhân chưa dứt .
Lúc đó, tôi giải thích đi giải thích lại rằng: “Sở dĩ giữ cái bàn phím này là vì nó khá đắt, lại còn mới nữa nên vứt đi thì tiếc lắm.”
Và đàn ông khác phụ nữ ở điểm này, họ sẽ không cố vứt bỏ những món quà của người kia hay những thứ chứa đựng những kỷ niệm chung chỉ vì cả hai đã chia tay.
Nếu đã không còn để ý nữa, thì những thứ này có ở đó hay không cũng không quan trọng.
Nhưng Lục Dao lại không tin.
Cô ấy vẫn một mực cho rằng tôi giữ lại đồ Lâm Nhân tặng là bởi vì tôi còn Lâm Nhân.
Và bởi vì người lời chia tay trước là Lâm Nhân
Sau khi về đến nhà, Lục Dao xé bỏ đơn ly hôn còn đang đặt trên bàn cà phê.
Cô ấy hất hàm, giọng đầy oán hận: “Tống Viễn, tôi không ly hôn nữa, dù có ch.ết tôi cũng không để và Lâm Nhân toại nguyện.”
“Đầu óc em có…” Chữ “bệnh” vừa đến môi đã bị tôi nuốt xuống.
Sự thật là hiện tại Lục Dao đang mắc bệnh.
Lục Dao ngây người tôi, nước mắt bất thình lình tuôn rơi.
Cô ấy đổ gục xuống sô pha, thì thầm: “Đúng , em có bệnh đó, hơn nữa còn là bệnh nặng…”
Nói tới đây, Lục Dao đột nhiên cầm cái gối trong tay ném về phía tôi.
Cô ấy nghiến răng nghiến lợi: “Nhưng Tống Viễn ơi là Tống Viễn, dựa vào cái gì mà chà đạp lên cảm của tôi dành cho ?”
Tôi không muốn cãi nhau với Lục Dao.
Bạn thấy sao?