Tình Yêu Không Thể [...] – Chương 4

Nhưng những người ngoài cuộc thích hóng hớt sẽ chỉ tin vào những điều mà họ muốn tin.

Thân phận cũ này dễ khiến cho ấy bị hiểu lầm.

Nên cho dù giữa chúng tôi chẳng có gì mờ ám Lục Dao lại lớn chuyện như , chuyện này sẽ trở thành chủ đề để thiên hạ đàm tiếu.

Lâm Nhân giống như Lục Dao, cũng không còn mấy tháng để sống.

Dù gì đi chăng nữa, ấy cũng là người tôi từng đương, nếu có thể, tôi cũng hy vọng những ngày còn lại ấy có thể sống thoải mái.

Thấy tôi không gì, Lâm Nhân tiếp tục cúi đầu sắp xếp lại mọi thứ.

Trong phút chốc, bầu không khí trở nên gượng gạo, tôi đành : “Thôi thì như thế này đi, chờ tới khi gửi tôi hóa đơn tổng số tiền thiệt , tôi sẽ bồi thường đầy đủ cho .”

Nói xong, lúc tôi chuẩn bị bước ra ngoài thì Lâm Nhân lại mở miệng: “Nghe phu nhân Tống , hai người sắp ly hôn?”

Tôi thành thật trả lời: “Đúng là Lục Dao đã đề nghị ly hôn với tôi, tôi vẫn chưa cân nhắc.”

Cô ấy sống không mấy tháng, nếu bây giờ ly hôn thì phải đợi ba mươi ngày sau nữa mới lấy giấy ly hôn.

Vậy thì rất phiền phức, tôi không muốn mọi chuyện rắc rối thêm.

Trên thực tế, tôi không thấy ly hôn hay góa vợ khác biệt gì nhau.

Những ngón tay cầm mô hình của Lâm Nhân run rẩy, ấy không cam lòng hỏi: “Anh ấy đúng không?”

Tôi cau mày, thật sự không muốn trả lời kiểu câu hỏi này.

Phải chăng đối với phụ nữ, cuộc đời chỉ có mỗi ?

Nhưng đối với tôi, kiếm tiền là ưu tiên hàng đầu.

Còn chẳng qua cũng chỉ là một trò tiêu khiển.

Giống như rượu, có cũng , không có cũng chẳng hề gì.

Không đợi câu trả lời của tôi, ánh mắt của Lâm Nhân rõ ràng đã có chút thất vọng.

Cô ấy lẩm bẩm: “Thật sự đã muộn rồi sao…”

Sau đó, ấy không thốt ra thành lời.

Nhưng tôi vẫn hiểu.

“Nhưng em… sắp ch.ết rồi.”

Nói thật là tôi không hiểu dược tư duy của hai người này cho lắm.

Một người đệ đơn ly hôn với tôi vì bản thân sắp từ giã cõi đời.

Một người hỏi tôi vợ tôi hay không vì bản thân sắp ra đi.

Vế trước với vế sau có liên quan gì nhau hả?

Sau khi rời văn phòng của Lâm Nhân, tôi lại đến nhận lỗi với sếp của ấy.

Tôi và Lục Dao vẫn chưa ly hôn, ấy đã ra chuyện này thì tôi phải giải quyết hậu quả.

Uống trà ở văn phòng ông ấy xong, lúc ra ngoài tôi, tôi bất ngờ thấy Lục Dao đang tựa vào xe của tôi.

Nhìn thấy tôi, Lục Dao chợt bày ra vẻ mặt “quả nhiên là như thế”.

Cô ấy khẩy, : “Tống Viễn, tôi biết sẽ đến mà.”

Tôi mở cửa xe rồi đáp: “Em chạy đến công ty người ta sinh sự, nếu không đến thì bây giờ em đang ngồi ở trong đồn cảnh sát rồi.”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...