Chưa đi hai bước, Lục Dao chợt dừng bước.
Cô ấy quay lại và mỉm với tôi, nước mắt ấy đã chực trào.
“Tống Viễn, tôi đã giày vò suốt ba năm, giờ đây tôi buông bỏ cũng là buông tha cho chính mình.”
Câu “buông bỏ” trong miệng Lục Dao lại là đi đập vỡ hết đồ có thể đập ở văn phòng việc của Lâm Nhân.
Còn tát Lâm Nhân một cái thật vang dội trước mặt bàn dân thiên hạ.
Sau đó buông một câu: “Tôi không cần tên đàn ông Tống Viễn chó má đó nữa, tặng lại cho .”
Đoạn video Lục Dao đập đồ đạc trợ lý của Lâm Nhân gửi qua email cho tôi.
Năm năm trước sau khi Lâm Nhân chia tay tôi, chúng tôi đã cắt đứt liên lạc.
Lâm Nhân biến mất không chút dấu vết suốt một thời gian, mãi cho đến một năm trước, ấy mới trở lại nơi này.
Cô ấy việc trong một công ty hợp tác với công ty tôi.
Vì công việc nên sau này chúng tôi có gặp nhau vài lần.
Sau khi Lục Dao phát hiện ra đã ghen lồng ghen lộn, nghĩ rằng cảm của tôi dành cho người cũ vẫn chưa phai.
Lúc ấy tôi đã giải thích với Lục Dao.
Mãi cho đến khi tôi xem đoạn video do trợ lý của Lâm Nhân gửi, tôi mới nhận ra rằng Lục Dao vẫn cảm thấy tôi còn đang dan díu mập mờ với Lâm Nhân.
Người của công ty đối tác biết Lục Dao cho nên không báo cảnh sát.
Khi tôi đến công ty của họ, Lâm Nhân đang lẳng lặng dọn dẹp đống lộn xộn mà Lục Dao để lại.
Trên mặt Lâm Nhân vẫn còn dấu bàn tay ra bởi cú tát của Lục Dao.
Cho thấy Lục Dao đã dồn rất nhiều sức vào cái tát này.
Nhìn thấy tôi, Lâm Nhân có vẻ hơi bối rối.
Một lúc sau, lại trông có vẻ như có chút tủi hờn, muốn gì đó rồi lại thôi.
“Tổng giám đốc Tống, mong quản lý vợ mình cho tốt.” Lâm Nhân vẫn đang cúi đầu thu dọn đồ đạc.
Trong phòng, đồ nào vỡ đều bị đập tất, gồm đủ thứ từ đồ đạc hỏng hóc, thủy tinh, đến mẫu sản phẩm và vài vật linh tinh tương tự đều nằm trên mặt đất.
“Xin lỗi.” Tôi khẽ một câu: “Cô thống kê ra hết những tổn thất mà Lục Dao đã ra cho các , tôi sẽ bồi thường cho mọi người.”
Trong chuyện này, người sai là Lục Dao, tôi không còn cách nào khác ngoài xin lỗi và bồi thường.
Ngẫm nghĩ một chút, tôi bổ sung thêm một câu: “Nếu muốn nhảy việc thì tôi có thể giúp một tay.”
Lâm Nhân đột ngột dừng tác ở tay.
Cô ấy nâng mi mắt tôi: “Tôi không thẹn với lòng mình, tại sao phải nhảy việc?”
Lời của Lâm Nhân khiến tôi không biết gì cho phải.
Trong chuyện này ấy hoàn toàn là nạn nhân.
Bạn thấy sao?