Tình Yêu Không Phải [...] – Chương 7

7

 

Thật ra, tôi rất khó gặp ta.

 

Gần đây, cuối cùng tôi gặp , lại ở cùng một nơi, tôi liền tuyên bố ngay lập tức, chuyện này sẽ nhanh chóng lan truyền trong giới.

 

Ngón tay run lên, giọng cũng không ổn định, :

 

"Lần này tôi có thể không truy cứu, tôi có thể cắt đứt với Linh Dĩ Vãn, em cũng phải cắt đứt với Tiêu Yến Sơ. Chúng ta coi như tất cả đều là chơi thôi, chuyện đám cưới có thể hai gia đình ngồi xuống cùng bàn, thảo luận rồi quyết định."

 

Tôi đẩy tay ra, dùng khăn giấy lau sạch vết máu khô trên cằm.

 

Nhìn thoáng qua vết thương ở tay , tôi :

 

"Nhưng mà phải sao đây? Tôi thích ấy, còn với tôi đã không còn cảm giác gì nữa. Mỗi lần thấy , tim tôi không còn đập rộn lên nữa, tiếp thân thể với tôi cũng không thấy thoải mái. Còn chuyện đám cưới, thôi đi, hai gia đình có thể ngồi ăn một bữa cùng nhau, chính thức hủy bỏ hôn ước."

 

Đôi mắt lại tối sầm, lòng bàn tay bị thương lại siết chặt, vết máu sắp ngừng lại lại tiếp tục chảy ra, từng giọt rơi xuống đất.

 

Anh đỏ mắt : "Hôn ước không thể hủy."

 

"Tôi không phải đang thương lượng với , dù sao hôm nay tất cả mọi người trong tiệc sinh nhật cũng đã nghe thấy rồi, truyền thông cũng sẽ đưa tin, chúng ta chưa kết hôn, không có quyền cầu tôi phải cưới . Dù đã kết hôn, tôi cũng sẽ cầu ly hôn."

 

Nói xong, tôi không ngoái đầu lại, đẩy cửa bước ra ngoài.

 

Vừa ra khỏi cửa tôi đã gặp Tiêu Yến Sơ, chạy tới, đầu đầy mồ hôi.

 

Anh nắm lấy tôi, quanh quất.

 

"Em không sao."

 

Anh ôm chặt lấy tôi: "Vừa rồi bị người lớn gọi đi, một lúc không thấy em, em không có ở đó nữa, người ta em đã cầu hủy hôn với Giang Hàn Ảnh, ta giận dữ lôi em đi, sợ em gặp chuyện."

 

Lúc này, Giang Hàn Ảnh vừa bước ra ngoài, lập tức kéo Tiêu Yến Sơ ra, một quyền vào mặt .

 

"Mày dám cướp người của tao?"

 

Tiêu Yến Sơ đâu có dễ dàng thua, cũng phản đòn một quyền.

 

"Chính mày không biết trân trọng, giờ thì tao cướp người của mày, lúc mày và những khác tay trong tay, mày có nghĩ đến ấy không? Mày có biết ấy sống khổ sở thế nào không? Giờ thì mày lo lắng, đáng đời."

 

Hai người đàn ông cao hơn mét tám vật lộn dưới đất, tôi muốn kéo họ ra không thể.

 

Cuối cùng, bảo vệ gọi cảnh sát.

 

Hai người bị đưa vào đồn cảnh sát, sau khi bị giáo huấn một trận, họ mới thả ra.

 

Linh Dĩ Vãn chạy đến đón Giang Hàn Ảnh, tôi đỡ Tiêu Yến Sơ định đi bắt taxi.

 

Giang Hàn Ảnh vươn tay nắm lấy tay tôi: "Muộn thế này rồi, em định đi đâu với ta?"

 

"Liên quan gì đến ? Tôi muốn đi đâu thì đi đó." Tôi lạnh lùng hất tay ra.

 

Trước kia, Linh Dĩ Vãn cũng hay đến tìm vào những giờ khuya như , lúc đó họ vẫn đang trong giai đoạn mập mờ.

 

Tôi hỏi ta đi đâu, ta cũng lạnh lùng trả lời không liên quan đến tôi, ta muốn đi đâu thì đi.

 

Tôi Tiêu Yến Sơ với vẻ xót xa: "Khóe miệng bị đánh sưng lên rồi."

 

Giang Hàn Ảnh chạy đến trước mặt tôi, sắc mặt đau đớn, đưa bàn tay đang rỉ máu ra:

 

"Anh ta cũng đánh tôi, mặt tôi cũng bị đánh mấy quyền, còn tay tôi, tối nay bị cắt đau lắm, em không thèm một lần."

 

"Giang tổng, đang ở phía sau, đi tìm ấy mà an ủi đi."

 

Tiêu Yến Sơ ôm chặt vai tôi, một cách đầy thách thức, môi bị rách vẫn cố : "Còn nữa, tôi đương nhiên sẽ đau lòng tôi, còn quan tâm gì đến , người ngoài như ?"

 

Linh Dĩ Vãn chạy tới, nắm tay : "A Ảnh, lúc nãy em thấy bị thương, đã mua thuốc cho rồi, để em giúp bôi thuốc."

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...