11
Một tiếng sau, các khách mời đã hoàn thành món ăn của mình.
Đại Lý và Lý Lý món thịt kho tàu, Chu Hoài thì nấu tôm sốt cà chua, còn tôi thì một món đơn giản nhất: rau xào bị cháy.
Người dẫn chương trình châm chọc:
“Tạ Ninh, đây là món mất một tiếng để sao? Trông thật không dám .”
Không còn cách nào khác, tôi vốn không có khiếu nấu ăn, không nổ tung nhà bếp đã là tiến bộ rồi.
Ban đầu, tôi dự định để em trai mình trổ tài trong bếp, dùng tay nghề chiếm trọn lòng dạ các khách mời.
Sau đó, khi trở thành chủ nhà, tôi sẽ cầu ở riêng với Chu Hoài để hỏi rõ những gì đã xảy ra sau tai nạn và cuộc gặp gỡ với Hạ Mông.
Kế hoạch đó đành bỏ dở khi em trai tôi vắng mặt.
Thấy tôi không có biểu cảm gì, người dẫn chương trình tiếp tục mỉa mai:
“Món này chắc chắn chẳng khách mời nào dám đụng vào. Cô hôm nay nhất định đứng thứ ba rồi.”
Chưa kịp dứt lời, Chu Hoài đã đưa đũa gắp một miếng rau, cho vào miệng, thản nhiên ăn.
Vài giây sau, nhận xét:
“Ngon lắm! Có cảm giác thân quen. Tôi cho 10 điểm.”
Hạ Mông không ngờ Chu Hoài lại chấm điểm ngay lập tức, lại còn là 10 điểm, muốn ngăn cũng không kịp.
Lý Lý bán tín bán nghi, cũng gắp một miếng.
Hương vị mặn chát xộc lên tận óc, khó tả :
“Chu tiên sinh, khẩu vị của đúng là độc đáo thật. Nhóm tôi cũng cho 10 điểm.”
Tôi mím môi.
Trước đây, tôi từng ngẫu hứng nấu vài món cho Chu Hoài.
Vì muốn tôi vui, đành cắn răng ăn hết những món đen tối đó, mặt vẫn thản nhiên khen ngon.
Tôi đoán lần này Chu Hoài phản ứng theo bản năng, quen miệng khen ngon mà thôi.
Còn Lý Lý, chắc là vì nhớ ơn lần trước tôi từng giúp ấy trong đoàn phim, nên cho điểm cảm.
Cả hai nhóm khách mời đều chấm điểm tối đa, thế là tôi nghiễm nhiên trở thành chủ nhà ngày hôm nay.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, dù kế hoạch có chút trục trặc, ít nhất mục tiêu cũng đạt .
Lúc này, cư dân mạng đang ồn ào bàn tán.
“Đây chắc là dàn xếp rồi, món rau xào như chó còn không thèm, sao có thể 10 điểm.”
“Xin lỗi, chính cậu chủ Bắc Kinh tự miệng chấm 10 điểm, ai dàn xếp nổi?”
“Chẳng lẽ là món ăn không thể đánh giá qua vẻ ngoài?”
Rất nhanh, phần chấm điểm cũng kết thúc.
Quả đúng như dự đoán, tôi đã trở thành chủ nhà.
Người dẫn chương trình kinh ngạc, miễn cưỡng công bố tôi là chủ nhà của ngày hôm nay.
Còn Hạ Mông thì mặt mày khó chịu ra mặt.
Tôi đoán ta vốn định nhóm của mình trở thành chủ nhà, để có thể thoải mái sai khiến tôi.
Người dẫn chương trình lên tiếng:
“Chắc mọi người cũng đói rồi, chúng ta ăn tối thôi.”
Anh ta búng tay một cái, đội ngũ nhân viên liền mang các món ăn đã chuẩn bị sẵn của chương trình lên bàn.
Tất nhiên, những món do ba nhóm khách mời nấu cũng nằm trên bàn.
Trong suốt bữa ăn, Hạ Mông không đụng đũa vào món tôm sốt cà chua mà Chu Hoài nấu.
Chu Hoài lấy lạ:
“Hạ Mông, sao em không ăn? Trước đây không phải em thích nhất món này sao?”
“Em…”
Hạ Mông lúng túng.
Người thật sự thích món tôm sốt cà chua là tôi. Còn ta thì bị dị ứng hải sản, sao ăn tôm.
Chu Hoài hỏi tiếp:
“Em sao ?”
Hạ Mông không dám thừa nhận mình dị ứng hải sản, vì nếu ra, chắc chắn sẽ khiến Chu Hoài nghi ngờ.
Cô ngừng lại vài giây, rồi vội vàng nghĩ ra lý do:
“Xin lỗi A Hoài, em hơi đau bụng. Em đi vệ sinh một lát.”
Nói rồi, vội vàng đứng dậy, chạy vào nhà vệ sinh như thể có ai đuổi phía sau.
Cư dân mạng lại dậy sóng:
“Lạ thật, Mông Mông dị ứng hải sản, không ăn tôm. Sao cậu chủ Bắc Kinh lại ấy thích nhất món tôm?”
“Nếu tôi nhớ không nhầm, người thích món tôm sốt cà chua là Tạ Ninh.”
“Không lẽ Tạ Ninh mới là của Chu Hoài, còn Hạ Mông chỉ nhân lúc Chu Hoài mất trí mà mạo danh ấy?”
“Ôi, nghĩ như thì tất cả đều hợp lý. Tại sao Chu Hoài lạnh nhạt với Hạ Mông lại đối xử đặc biệt với Tạ Ninh?”
“Đầu óc mấy người giỏi thật đấy. Sao không đi viết tiểu thuyết đi?”
“Đúng rồi, nếu Mông Mông của chúng ta mà chuyện như thế, tôi sẽ lộn ngược ăn phân!”
Cho đến khi bữa tối kết thúc, Hạ Mông vẫn chưa quay lại. Có lẽ sợ rằng nếu Chu Hoài quay lại bàn ăn, sẽ lại bắt ăn tôm.
Điều này quả thực tạo cơ hội thuận lợi cho tôi.
Là chủ nhà, tôi có quyền cầu một trong các khách mời một việc bất kỳ mà không từ chối.
Tôi chọn cầu Chu Hoài cùng tôi ra vườn đi dạo mười phút.
Tôi thật sự rất muốn biết, sau vụ tai nạn xe, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Nếu Hạ Mông có mặt, ta chắc chắn sẽ tìm cách ngăn tôi và Chu Hoài có không gian riêng.
Thế fan của Hạ Mông, khi nghe tôi đưa ra cầu này, lại bắt đầu tức giận.
“Tôi biết ngay mà, Tạ Ninh tham gia chương trình này chỉ để tiếp cận cậu chủ Bắc Kinh thôi!”
“Mông Mông mau ra khỏi nhà vệ sinh đi, nhà sắp bị cướp mất rồi!”
“Cậu chủ Bắc Kinh Mông Mông như , nhất định sẽ không bị Tạ Ninh quyến rũ đâu.”
“Đúng đấy, chúng ta phải tin tưởng cậu chủ!”
12
Tôi và Chu Hoài nhanh chóng đi đến một góc vườn.
Nơi đó không có camera, sẽ không thu âm thanh cuộc trò chuyện của chúng tôi.
Tôi Chu Hoài:
“Tôi có một vài câu hỏi muốn hỏi .”
Chu Hoài nhíu mày, trông rõ ràng không có ý hợp tác.
Tôi đã đoán trước chuyện này sẽ xảy ra.
Chu Hoài là người rất có giới hạn, không muốn ai khác xâm phạm sự riêng tư của mình.
Tôi lấy ra mấy viên kẹo bạc hà:
“Chỉ cần trả lời nghiêm túc, đây sẽ là phần thưởng.”
Chu Hoài gần như phản xạ đáp:
“Được, tôi đồng ý.”
Nhưng ngay sau đó, trong mắt hiện lên vẻ khó hiểu:
“Sao tôi lại tự bán đứng mình chỉ vì vài viên kẹo? Thôi, tôi đã hứa thì giữ lời. Cô hỏi đi.”
Tôi đã biết ngay từ đầu là sẽ thế này.
Cho dù mất trí nhớ, Chu Hoài vẫn muốn có kẹo của tôi.
Điều này gần như đã trở thành một sự ám ảnh khắc sâu vào tận xương tủy .
“Câu hỏi đầu tiên, có nhớ vụ tai nạn xe xảy ra thế nào không?”
Tại hiện trường tai nạn khi đó chỉ có mình Hạ Mông.
Khu vực đó không có camera giám sát, và Hạ Mông rằng Chu Hoài vì lơ đễnh mà đâm vào cột bên đường, dẫn đến tai nạn.
Nhưng tôi luôn cảm thấy mọi chuyện không đơn giản như .
Chu Hoài lái xe rất cẩn thận, không thể nào phạm phải một lỗi sơ suất như thế.
“Tôi không nhớ rõ nữa. Tôi chỉ nhớ Hạ Mông kéo tôi ra khỏi xe. Một lát sau, xe phát nổ.”
“Được thôi. Vậy câu hỏi thứ hai, tại sao lại tin rằng Hạ Mông là của mình?”
Chu Hoài :
“Việc Hạ Mông là tôi, trong tâm trí tôi dường như là một điều hiển nhiên.”
“Anh không bao giờ nghi ngờ rằng ấy có thể không phải sao?”
“Đã từng nghi ngờ. Tôi rất khó chịu khi ấy đến gần mình, và chưa bao giờ để ấy chạm vào tôi.”
Chu Hoài thêm:
“Nhưng bác sĩ tâm lý bảo rằng điều đó hoàn toàn bình thường. Đó là phản ứng căng thẳng sau chấn thương. Rốt cuộc, tôi gặp tai nạn khi ở cùng ấy. Tiềm thức của tôi cho rằng ấy cũng là một mối nguy hiểm, nên tôi mới tránh ấy.”
Chu Hoài không khỏi nhíu mày:
“Sau chuyện đó, dường như tôi không còn nghi ngờ Hạ Mông là mình nữa.”
Anh ngừng lại một chút, rồi tiếp tục:
“Cho đến khi gặp lại . Quan hệ của chúng ta trước đây có tốt không?”
Tôi gật đầu:
“Ừ, chúng ta trước đây rất thân thiết.”
Nói “rất tốt” thì vẫn còn nhẹ. Đến mức tôi còn biết cả những nốt ruồi trên người ấy.
Tôi hỏi tiếp:
“Anh từng gặp bác sĩ tâm lý à? Là Hạ Mông đưa đi sao?”
Chuyện này trợ lý Hứa chưa từng nhắc đến với tôi, có lẽ ngay cả ấy cũng không biết.
Chu Hoài bỗng ánh lên vẻ mơ hồ:
“Tôi không nhớ.”
“Nhưng vừa mà…”
Chưa kịp để tôi hỏi thêm, Chu Hoài đã ôm đầu với vẻ đau đớn:
“Tôi thật sự không nhớ gì hết. Sao tự dưng tôi lại nhắc đến bác sĩ tâm lý? Đau quá… đầu đau quá…”
Với trạng này, có hỏi thêm cũng chẳng gì.
Tôi dịu dàng :
“Được rồi, không nhớ thì thôi. Đây là kẹo, cầm lấy.”
Nghe thấy lời này, Chu Hoài dường như tạm thoát ra khỏi cơn đau.
Anh nhận lấy ba viên kẹo, giọng khàn khàn hỏi:
“Còn không?”
Tôi khuôn mặt trắng bệch của , những sợi tóc đen bết mồ hôi lạnh trước trán, trông thật tội nghiệp.
Tôi lại rút từ túi ra một nắm kẹo, đặt vào lòng bàn tay :
“Đều cho cả.”
Khuôn mặt lạnh lùng của Chu Hoài lần đầu lộ ra một nụ mãn nguyện như trẻ con:
“Cảm ơn.”
Sau khi hỏi xong, Chu Hoài rời đi.
Tôi suy nghĩ một chút rồi gọi điện cho em trai, bảo cậu tra xem bác sĩ tâm lý mà Hạ Mông đưa Chu Hoài gặp là ai.
Trước đây, em tôi có hứng thú với công việc hacker, rất giỏi điều tra những chuyện như thế này.
Tôi cứ cảm giác rằng lý do khiến Chu Hoài tuyệt đối tin rằng Hạ Mông là của mình chính là ở người bác sĩ tâm lý đó.
13
Tôi chậm rãi dạo bước, dù sao trong biệt thự cũng có Hạ Mông và người dẫn chương trình mà tôi không ưa, tôi chẳng muốn gặp họ.
Khi đi đến bên hồ bơi, Hạ Mông bất ngờ xuất hiện, chặn đường tôi và hỏi:
“Tạ Ninh, lúc nãy nhân lúc tôi không có ở đây, đã xấu tôi với Chu Hoài, đúng không?”
Tôi liếc ta một cái:
“Câu hỏi này, đi hỏi Chu Hoài thì hơn.”
Ánh mắt Hạ Mông thoáng lay , giọng điệu trở nên mềm mỏng:
“Tôi và Chu Hoài mãi mới đến với nhau, tôi xin , đừng rối không?”
Ngay sau đó, ta tiến thêm một bước, nắm lấy tay tôi, tỏ vẻ đáng thương:
“Xin , dù có cầu quá đáng thế nào, tôi cũng sẽ đồng ý.”
Vừa xong, ta bất ngờ kêu lên một tiếng, bước lùi một bước rồi ngã xuống hồ bơi.
Hạ Mông chọn chỗ ngã rất khéo.
Camera chỉ quay bóng lưng tôi, trông như thể tôi đẩy ta xuống nước.
Khán giả thấy cảnh này thì đều choáng.
“Camera vẫn đang quay mà, Tạ Ninh lại dám thế à.”
“Cô ta thật là vừa ngu vừa ác.”
“Tôi không chịu nổi nữa, loại phụ nữ độc ác như thế này, có thể bị cấm sóng không? Tôi thực sự không muốn thấy ta nữa.”
Bạn thấy sao?