Người dẫn chương trình tươi chào Hạ Mông và Chu Hoài, sau khi khen ngợi Hạ Mông một hồi lâu, cuối cùng ta mới chuyển ánh mắt sang tôi.
Anh ta thoáng qua hai chiếc vali bên cạnh tôi, rồi chỉ về phía cầu thang dài dẫn lên biệt thự, giọng điệu có vẻ không thiện chí:
“Tạ Ninh, có thể tự mình xách hai chiếc vali lớn kia không?”
Tôi thản nhiên đáp:
“Không xách , định giúp à?”
Anh ta nghẹn lời:
“Đúng là biết , tôi chỉ là người dẫn chương trình, không tham gia vào nhiệm vụ của các khách mời.”
Rồi ta đổi giọng:
“Nói mới nhớ, Tạ Ninh, từ khi ra mắt tới giờ, luôn duy trì trạng thái độc thân. Có bao giờ nghĩ đến chuyện tìm một người trai chưa? Nếu có trai tham gia cùng, đã chẳng vất vả như .”
Anh ta quay sang Hạ Mông:
“Giống như Hạ Mông đây, có Chu Hoài thương, chắc chắn ấy sẽ giúp ấy xách hành lý lên biệt thự, đúng không, Hạ Mông?”
Hạ Mông bẽn lẽn:
“Không phải tôi không xách , chỉ là Chu Hoài thương tôi, không nỡ để tôi vất vả thôi.”
Cư dân mạng bắt đầu náo nhiệt, liên tục bình luận rằng họ thích cặp đôi này.
Tôi Chu Hoài đứng bên cạnh Hạ Mông, nhạt:
“Tôi có trai.”
Người dẫn chương trình nhướn mày, vẻ đầy khiêu khích:
“Ồ, sao trước giờ không nghe nhắc đến? Hay là trai vừa là trai, vừa là kim chủ, nên không tiện lộ mặt?”
Nghe nhắc đến tin đồn “kim chủ,” tôi chỉ biết lắc đầu thầm.
Sự thật là em trai tôi và tôi tạm thời không muốn thừa kế công ty gia đình. Em tôi muốn khởi nghiệp gia đình không đồng ý.
Cuối cùng cậu ấy nhờ vả tôi, còn đặc biệt dẫn tôi đi ăn ở nhà hàng sang trọng, chẳng may bị paparazzi chụp và tung tin đồn rằng em tôi là kim chủ của tôi.
Nói chính xác thì, tôi mới là kim chủ của em trai. Công ty mà cậu ấy mở bây giờ, tôi nắm giữ phần lớn cổ phần.
Tôi định dẫn em trai tham gia chương trình này cũng là để sáng tỏ những lời đồn vô căn cứ kia.
Trước câu hỏi đầy ẩn ý của người dẫn chương trình, tôi khẽ mỉm :
“Sao lại không tiện chứ? Anh yên tâm, cả kim chủ mà người ta đồn và trai mà tôi , hai người đó sẽ đều xuất hiện trong chương trình này.”
Khán giả đều sững sờ.
“Chị này gì ? Sao tôi nghe không hiểu nhỉ.”
Người dẫn chương trình cũng ngớ người:
“Cái gì? Kim chủ mà và trai chẳng phải cùng một người à?”
5
Chưa kịp để tôi trả lời, Chu Hoài đã lạnh lùng lên tiếng:
“Đủ rồi, vừa vừa thôi. Anh là người dẫn chương trình thì tốt phần mình đi, đừng có dẫn dắt dư luận. Bớt ăn mặn lại, rảnh rỗi sinh nông nổi quá đấy.”
Tự dưng, tôi cảm thấy hình như Chu Hoài có chút ghen.
Người dẫn chương trình vốn chỉ biết bắt nạt kẻ yếu.
Đối diện với đòn phản công của tôi thì lùi bước, trước mặt Chu Hoài thì lại rụt rè, cúi đầu.
Anh ta gượng lấy lòng Chu Hoài:
“Chu tiên sinh, tôi cũng chỉ chút thôi. Thời tiết nóng thế này, chắc đợi lâu rồi. Hay chúng ta lên trước nhé.”
Hạ Mông liếc tôi:
“Vậy, Tạ Ninh, tôi với A Hoài lên trước đây. Cậu nhớ mang hai cái vali lớn lên biệt thự sớm nhé. Tôi sẽ âm thầm cổ vũ cậu.”
Người dẫn chương trình nhẹ:
“Ồ? Mông Mông, sao không bảo Chu Hoài giúp Tạ Ninh một tay?”
“À thì, tôi cũng nghĩ ,” Hạ Mông vừa ngọt ngào vừa tỏ vẻ xấu hổ:
“Nhưng A Hoài ấy mà, ngoài tôi ra thì ấy không thích tiếp quá nhiều với các khác, nên chắc chắn là chẳng thể giúp Tạ Ninh gì đâu.”
Tôi nhàn nhạt liếc sang Chu Hoài một cái:
“Thật sao?”
Cư dân mạng lại bắt đầu sôi nổi bàn luận.
“Tạ Ninh kiểu gì thế này, ta muốn Chu Hoài giúp chắc?”
“Cậu chủ Bắc Kinh chỉ có Mông Mông thôi nhé, sao lại để ý đến ta?”
“Đúng rồi, Chu Hoài thân phận như thế, sao mà chịu mang vali cho ta?”
Nhưng ngay sau đó, tất cả đều bị đánh vỡ mặt.
Chu Hoài – người vốn luôn lạnh lùng – đột nhiên bước đến bên tôi:
“Tạ Ninh phải không? Để tôi giúp .”
Giọng của ấm áp, thậm chí còn mang chút gì đó gần gũi, ân cần.
Vừa dứt lời, đôi mắt đen của thoáng qua chút bối rối.
Có vẻ như chính cũng không hiểu sao mình lại vô thức muốn giúp tôi.
Tôi biết ngay mà.
Từ lúc trước đã thấy rồi, mặc dù Chu Hoài tin rằng Hạ Mông là mình, vẫn theo bản năng mà không ưa những hành của ta, thậm chí còn liên tục phản bác ấy.
Vậy nên, cũng theo bản năng, sẽ giúp tôi thôi. Chu Hoài từ trước đến giờ vốn luôn không nỡ để tôi phải chịu khổ.
Xem ra việc giúp khôi phục trí nhớ có lẽ không khó như tôi tưởng.
Quay sang Hạ Mông, nụ đắc ý trên mặt ta như thể sắp tắt ngấm.
Hạ Mông nhanh chóng nuốt xuống nỗi tức giận trong lòng, thay vào đó là một vẻ mặt đến không nên lời.
“A Hoài, chắc chắn là vì nể mặt tôi mà mới giúp Tạ Ninh, đúng không? Anh để ý đến tôi như , tôi biết ngay mà, tôi quả nhiên không nhầm .”
Chu Hoài không đồng ý cũng không phủ nhận, ánh mắt vẫn lạnh nhạt như mọi khi.
Tay áo xắn lên, lộ ra làn da trắng lạnh với một lớp cơ bắp mỏng dưới đó.
Anh cầm mỗi tay một chiếc vali, bước đi vững vàng hướng về biệt thự.
Cư dân mạng lúc này đã tin lời Hạ Mông.
“Hóa ra là thế, bảo sao Chu Hoài lại đột ngột giúp Tạ Ninh xách vali. Chu Hoài, chiều quá đấy!”
“Tạ Ninh chỉ biết ăn may thôi, khó chịu thật.”
“Không sao, Chu Hoài chắc chắn sẽ xách vali cho Mông Mông cả đời, còn Tạ Ninh thì chẳng là gì hết.”
Chẳng bao lâu sau, Chu Hoài đã chuyển xong vali vào biệt thự.
Tôi lấy ra hai viên kẹo bạc hà, đặt vào tay , nụ nhẹ nhàng:
“Đây là phần thưởng, cảm ơn .”
“Buồn thật, còn thưởng nữa cơ. Cậu chủ Bắc Kinh lại cần mấy viên kẹo này à?”
“Đúng rồi, định dỗ trẻ con ba tuổi chắc?”
Hạ Mông cũng bước lại gần:
“Ninh Ninh, cảm ơn cậu nhé, mà A Hoài không thích ăn đồ lạ đâu.”
“Ha ha ha, đúng là nịnh không đúng chỗ rồi.”
“Thích đáng lắm, đúng là một cú tát thẳng mặt.”
Nhưng ngay sau đó, Chu Hoài bỏ hai viên kẹo vào túi áo, vẻ như sợ người khác giành mất. Anh ngước lên tôi với ánh mắt mong chờ:
“Còn nữa không?”
Tôi mỉm :
“Tạm thời hết rồi.”
Chu Hoài thấp giọng :
“Hũ kẹo, khi nào mới đầy lại đây?”
Anh sững người, rồi tự hỏi:
“Tôi đang gì về hũ kẹo ?”
6
Khi Chu Hoài theo đuổi tôi, tôi từng đưa ấy một hũ kẹo và bảo rằng, nếu một ngày nào đó hũ kẹo đó lấp đầy, thì có nghĩa là tôi đồng ý .
Vậy là trong suốt ba năm, Chu Hoài đã nhận đủ các loại kẹo từ tay tôi để lấp đầy hũ kẹo ấy.
Xem ra, chỉ cần tôi ở bên lâu một chút, việc hồi phục trí nhớ chỉ là vấn đề thời gian.
Đó có lẽ là một tin tốt.
Thấy cảnh này, fan của Hạ Mông bắt đầu tỏ ra khó chịu.
“Lạ thật, cậu chủ Bắc Kinh lại để ý mấy viên kẹo của Tạ Ninh sao?”
“Chắc do Chu Hoài từ nhỏ đã quen sống trong nhung lụa, chưa từng thử qua mấy thứ như .”
“Đúng , mèo mù vớ cá rán thôi.”
Cũng có một số cư dân mạng đặt câu hỏi.
“Chu Hoài và Hạ Mông thực sự là một cặp sao? Tôi cảm giác Hạ Mông chẳng hề thân quen với Chu Hoài.”
“Đúng là hơi kỳ lạ, Chu Hoài và Hạ Mông đi cùng nhau vẫn giữ khoảng cách hai bước.”
“Vì Chu Hoài mất trí nhớ mà, trước đây khi chưa mất trí, chắc chắn họ rất ngọt ngào.”
“Đợi khi Chu Hoài nhớ lại, chắc ấy sẽ hối hận vì đối xử với Mông Mông như .”
Hạ Mông tôi và Chu Hoài tương tác một cách tự nhiên, nụ trên môi ấy gần như không giữ nổi.
Cô bước đến giữa tôi và Chu Hoài, cố chắn ánh của chúng tôi, rồi nũng:
“A Hoài, em mệt quá, giúp em mang vali dưới kia lên không?”
Chu Hoài đáp thẳng thừng:
“Không.”
“Em biết ngay mà, tốt nhất với em…” Cô ngừng lời, ngạc nhiên:
“Anh gì cơ?”
Chu Hoài ngồi xuống ghế sofa, gương mặt lạnh nhạt:
“Em không phải bảo là em tự xách hai chiếc vali đó sao? Vậy thì tự đi.”
Chu Hoài vốn bận công việc, không ở lại biệt thự, nên không có hành lý để mang lên.
Cư dân mạng không khỏi ngỡ ngàng trước phản ứng của Chu Hoài.
“Ủa? Đây chính là cặp đôi ngọt ngào mà mọi người bảo sao?”
Fan của Hạ Mông thì tìm cách chữa cháy.
“Hiểu gì chứ, chỉ có cặp đôi thật sự mới hay nhau thế này.”
“Chuẩn rồi, tôi với người thân cũng toàn nhau kiểu này.”
“Tuyệt vời, đúng là cặp đôi thật rồi.”
Hạ Mông không ngờ rằng trước ống kính, Chu Hoài lại mất mặt như thế. Cô uất ức :
“Chu Hoài, em là của mà. Anh nỡ để mình chịu khổ sao?”
Chu Hoài ngước lên ấy, đôi mắt đen sâu thẳm lạnh lùng. Anh từ từ hỏi lại:
“Câu này đáng lẽ nên để tôi hỏi em mới đúng. Em thực sự là của tôi sao?”
Nụ của Hạ Mông lập tức đông cứng.
Mắt tôi sáng lên, chẳng lẽ Chu Hoài đã nhớ lại?
Còn trên màn hình, cư dân mạng đồng loạt thả dấu hỏi.
“Đây có phải là ý tôi nghĩ không? Hạ Mông lợi dụng lúc Chu Hoài mất trí nhớ để lừa mình là ấy sao?”
“Vậy Chu Hoài hỏi câu đó, có phải vì ấy đã hồi phục trí nhớ rồi không?”
“Không thể nào! Nhà Mông Mông không phải người như . Chu Hoài nhất định hiểu lầm Mông Mông rồi.”
“Đúng đấy! Đừng để fan của Tạ Ninh bôi nhọ Mông Mông chúng tôi.”
7
Hạ Mông nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, cố gắng nặn ra một nụ :
“A Hoài, gì ? Đương nhiên em là của mà.”
Chu Hoài chằm chằm, đôi mắt lộ rõ vẻ dò xét:
“Vậy tại sao khi em, tôi chẳng cảm thấy chút thích nào, chỉ có sự chán ghét?”
Hành của Hạ Mông hôm nay càng khiến Chu Hoài khẳng định một điều:
Ngay cả khi không mất trí nhớ, cũng sẽ chẳng bao giờ người phụ nữ này.
Tôi im lặng suy nghĩ.
Nhìn dáng vẻ của Chu Hoài, dường như chưa hồi phục trí nhớ, mà chỉ đơn giản là nghi ngờ thân phận “ ” của Hạ Mông.
Đối diện với ánh mắt dò xét của Chu Hoài, Hạ Mông bắt đầu lảng tránh:
“Đó là vì đã mất trí nhớ. Trước đây rất em. Anh quên rồi sao? Ngày hôm đó, đã gặp tai nạn vì mua bánh sinh nhật cho em.”
Bánh sinh nhật?
Tôi lập tức nhớ lại, ngày Chu Hoài gặp tai nạn, chính là ngày sinh nhật của tôi.
Và thật cờ, ngày đó cũng là sinh nhật của Hạ Mông.
Tôi dường như đã xâu chuỗi sự thật.
Chu Hoài gặp tai nạn trên đường mua bánh sinh nhật cho tôi, và Hạ Mông cờ có mặt tại hiện trường.
Cô ta lừa Chu Hoài, khiến nghĩ rằng gặp tai nạn vì mua bánh cho “ ” là .
Bạn thấy sao?