Tình Yêu Không Lỡ [...] – Chương 5

16.

Chí Niên: "Cạo ngắn ở giữa, giữ lại hai bên."

Đây có lẽ là lần đầu trong nghề nghe cầu này, Tiểu Siêu ngạc nhiên: “Anh chắc chắn chứ?”

"Cái gì mà không chắc?"

"Ừ thì......"

Lúc này Chí Niên vẫn chưa nhận ra lời mình có gì sai.

Còn tôi đang tò mò xem Dư Thành trang điểm cho kia nên chẳng ý đến cuộc đối thoại giữa hai người.

Chí Niên ngồi xuống ghế, bắt đầu nhắm mắt nghỉ ngơi.

Hai mươi phút sau, một tiếng gầm vang lên: “Cái quái gì thế này!!!”

Tôi và Dư Thành ngẩng đầu lên, bật như lợn kêu.

Chỉ thấy giữa đầu của Chí Niên cạo nhẵn nhụi chỉ còn một lớp tóc ngắn, còn xung quanh vẫn giữ nguyên chiều dài trước đó.

Nhìn không khác gì kiểu tóc của thầy giám thị hồi trung học.

Khuôn mặt của Chí Niên dù có đẹp trai đến đâu cũng không "gánh" nổi kiểu tóc này.

Chí Niên tóm lấy cổ áo của Tiểu Siêu, lôi lại như xách gà con: “Cậu cắt cái gì thế này!”

Tiểu Siêu sợ đến nỗi nước mắt rưng rưng: “Không phải bảo tôi giữ hai bên, cạo ngắn phần giữa sao?”

Chí Niên ngớ người: “Tôi là giữ nguyên phần giữa, cạo ngắn hai bên mà?”

Tiểu Siêu kêu oan, thậm chí còn muốn mở camera ra cho Chí Niên xem.

Chí Niên nghiến răng đến mòn cả men răng, không thể nổi nóng , vì là lỗi tại miệng ấy.

Mà quan trọng là người ta đã xác nhận lại với rồi.

Anh ta khó chịu thốt ra mấy lời: “Cạo hết đi, đầu đinh luôn đi.”

Tôi và Dư Thành nhau, nhịn đến mức sắp bị nội thương.

Ra khỏi tiệm cắt tóc, tôi bước đi không dám sang phía Chí Niên, sợ rằng mình sẽ lăn ra giữa đường.

Sắc mặt Chí Niên đen như mực, gần như có thể vắt ra nước.

“Lâm Chí! Em muốn thì cứ , đừng nhịn mà ch*t nghẹt!”

"Phụt! Ha ha ha ha ha ha ha......"

Tôi đến mức co rút cả mặt mới dừng lại, vỗ vai Chí Niên: "Anh , đầu đinh cũng đẹp trai đấy, đừng bực mình nữa."

Chí Niên đáp lại một cách cứng nhắc: “Tất nhiên là đẹp trai rồi.”

17.

Tối sau ăn xong, Chí Niên về lại căn hộ đối diện.

Tôi thấy đầu óc choáng váng, cơ thể lúc nóng lúc lạnh.

Lấy nhiệt kế đo thử, 38 độ 2.

Vì những năm trước ở trong tù bị vắt kiệt sức lực, thân thể tôi giờ đã kiệt quệ, đầy thương tích.

Cảm cúm và sốt với tôi đã là chuyện như cơm bữa.

Tôi thản nhiên uống một gói thuốc hạ sốt rồi nằm lên giường, thiếp đi.

Đêm khuya, vài tiếng đập cửa vang dội đánh thức tôi.

Tôi khó khăn ngồi dậy, phát hiện cả tòa nhà đang rung lắc dữ dội. Đây là... đất sao?!

Cửa bị đạp tung ra, gương mặt trắng bệch của Chí Niên hiện ra trước cửa: “Nhanh lên, tòa nhà này không trụ lâu đâu.”

Nghe , tôi vội vàng xuống giường, vì đang sốt, chân bủn rủn suýt ngã.

Thấy thế, Chí Niên liền bế tôi ngang và chạy ra ngoài.

Trên đường chạy không thấy bóng dáng ai, có lẽ mọi người đã sơ tán an toàn từ trước.

Nếu không có Chí Niên, có phải tôi đã ch*t lặng lẽ dưới đống đổ nát không?

Tôi vô thức đưa tay chạm vào gương mặt của Chí Niên đang ngay sát cạnh mình.

Sau đó tôi thấy một cảnh tượng khiến tôi mở to mắt.

"Chí Niên, trên đầu!"

Nhưng đã quá muộn, một khung cửa sổ sắt nặng nề của một gia đình rơi xuống từ phía trên chúng tôi với tốc độ cực nhanh.

Ngay khoảnh khắc nó sắp rơi xuống, Chí Niên đã ném tôi ra ngoài.

......

Ngồi trên chiếc ghế lạnh lẽo trong bệnh viện, tôi ngây người xuống đất.

Trận đất đã kết thúc, bệnh viện chật kín người, tiếng ồn ào đủ loại vang lên không ngừng.

Nhưng tôi chẳng nghe thấy gì cả, đầu óc chỉ lặp đi lặp lại khung cảnh cửa sắt đập trúng lưng của Chí Niên.

Cùng với cơn đau như muốn nghẹt thở lúc đó.

"Tiểu Chí."

Một giọng nữ vang lên trên đầu tôi.

Tôi ngẩng đầu lên, một người phụ nữ tóc ngắn mạnh mẽ đang đứng trước mặt tôi.

Đó là mẹ của Chí Niên, Chu Vân.

Tôi đứng dậy đầy ngượng ngùng, áy náy :

“Dì... dì ơi, xin lỗi, là vì cứu cháu mà Chí Niên mới...”

Chu Vân mỉm , những đường nét sắc sảo trên khuôn mặt bà dịu đi rất nhiều:

“Không cần xin lỗi, đáng ra dì mới là người nên xin lỗi cháu.”

Bà ngồi xuống bên cạnh tôi, ánh mắt dán chặt vào cánh cửa phòng phẫu thuật.

“Dì đã đánh giá thấp sự cứng đầu của con trai mình và nó dành cho cháu. Dì nghĩ mình đang điều tốt cho nó, không nghĩ nó lại khiến nó đ.a.u khổ bao năm qua.”

“Dì ơi, không phải lỗi của dì đâu. Nếu là cháu... cháu cũng sẽ như thôi.”

Dù sao cũng không có người mẹ nào muốn con mình đợi một tên tội phạm gi*t người suốt năm năm cả.

Chu Vân khẽ thở dài:

“Cháu không trách dì là tốt rồi. Khi Chí Niên xuất viện, bảo nó dẫn cháu về nhà ăn cơm nhé.”

“Ba nó đang đi công tác xa, dì còn có việc bận, khoảng thời gian này nhờ cháu chăm sóc nó nhé.”

Tôi ngớ người ra một lúc, như bị mất tiếng, không lời nào.

Đây có phải là mơ không?

Mãi lâu sau, tôi mới thốt ra một chữ:

“Được ạ.”

Chờ đợi lo lắng suốt một giờ bên ngoài phòng phẫu thuật.

Cánh cửa cuối cùng cũng mở ra.

Tôi vội vàng chạy đến: “Bác sĩ, ấy sao rồi?”

“Hết thuốc mê sẽ tỉnh lại, ba cái xương sườn bị g.ã.y. May mà không có nội thương nặng, nghỉ dưỡng hai tháng là ổn thôi.”

Nghe tôi thở phào nhẹ nhõm, mệt mỏi ngồi phịch xuống ghế dài.

Chu Vân vỗ nhẹ vào mu bàn tay tôi:

“Ở cục còn việc, dì đi trước nhé. Có chuyện gì cứ gọi cho dì.”

“Dạ, dì về nhé.”

18.

Tôi mở cửa phòng bệnh, vừa vặn bắt gặp ánh mắt đang mở của Chí Niên.

“Anh tỉnh rồi à.”

“Ừm.”

Tôi nắm lấy bàn tay đang đưa về phía tôi:

“Đau lắm đúng không ?”

Gương mặt điển trai của Chí Niên trắng bệch, vẫn toe toét:

“Tất nhiên là đau rồi. Lần này em nợ nhiều hơn rồi, cả đời này cũng không trả hết đâu.”

Tôi nhún vai: “Không trả hết thì kiếp sau trả tiếp .”

Tôi vào nhà vệ sinh ướt một chiếc khăn, rồi lau mặt và tay cho Chí Niên.

Cuối cùng, như thể bị ma xui quỷ khiến, tôi cúi xuống và đặt một nụ hôn nhẹ lên môi ấy.

Tên này nằm trên giường không nhúc nhích , vẫn không quên tán tỉnh:

“Thừa lúc không thể cử mà “ăn đậu hủ" của đúng không?”

Tôi nhướng mày: “Thì sao nào?”

“Không sao, càng nhiều càng tốt, cứ tự nhiên.”

Đồ mặt dày vô liêm sỉ.

Tôi vẫn còn sốt, lắc nhẹ cái đầu đang quay cuồng của mình.

Chí Niên thấy , khó khăn nhích người để chừa một chỗ: “Lên đây, ngủ một chút đi.”

Tôi không từ chối, tránh chỗ bị thương của rồi nằm xuống

Khi đang mơ mơ màng màng chuẩn bị ngủ, tôi nghe thấy ai đó thì thầm bên tai:

“Noãn Noãn, chúng ta đã lãng phí rất nhiều thời gian rồi, sau này phải ở bên nhau thật tốt nhé.”

Tôi khẽ “ừm” một tiếng, gần như không thể nghe thấy.

Một giọt nước mắt lặng lẽ trượt xuống má, rơi xuống gối tạo thành một vệt nước.

Khi còn trẻ, tôi luôn nghĩ rằng có thể vượt qua mọi khó khăn, không ngờ rằng sau những khó khăn vẫn còn rất nhiều thử thách.

Nhưng may mắn là, người đó là Chí Niên, người sẽ không bao giờ bỏ rơi tôi trong cuộc đời tâm tối, người sẽ không bỏ mặc tôi dù có đứng trước ranh giới sinh t.ử.

Ngoại Truyện: Độc thoại của Chí Niên

Tôi đã thích một và cuối cùng cũng theo đuổi ấy.

Bốn năm đại học, tôi dành cho ấy ngày càng lớn dần.

Thậm chí tôi còn nghĩ, nếu có thể sống cùng ấy suốt đời thì thật tuyệt vời biết bao.

, tại buổi tiệc tốt nghiệp, tôi dự định cầu hôn ấy.

Bạn bè đều khuyên tôi có phải hơi vội vàng quá không.

Vội ư? Bây giờ không giữ chặt trong tay, lỡ sau này bị người khác cướp mất thì sao?

Nhưng dù , vẫn là quá muộn, ấy đã bị người khác cướp mất rồi.

Cô ấy khoác tay Dư Thành đứng trước mặt tôi.

Mỉm đầy áy náy:

“Chí Niên, xin lỗi.”

Tôi chộp lấy chai rượu xông lên, hận không thể trực tiếp đ.ậ.p n.á.t đầu thằng khốn cướp mất Lâm Chí.

Bốn, năm người học dùng hết sức lực mới cản nổi tôi.

Tôi hét lên:

“Lâm Chí, em giỏi lắm, có lỗi gì với em, mà em lại đối xử với như !”

Trong cơn giận dữ, tôi đã không nhận ra sự buồn bã và không nỡ rời đi trong mắt Lâm Chí.

Trong những năm sau đó, tôi không gặp lại Lâm Chí lần nào nữa.

Nhưng tôi chưa bao giờ ngừng oán h.ậ.n ấy và tự hỏi bản thân vô số lần: Tôi có gì không bằng thằng đó?

Cho đến một ngày......

Một với đôi mắt to tròn, đứng sau đám đông đang tò mò xem náo nhiệt.

Tim tôi đập thình thịch, sợ rằng đây chỉ là ảo giác.

Lúc đó tôi mới hiểu, càng h.ậ.n bao nhiêu, càng chứng tỏ lớn lao bấy nhiêu.

“Tự giác thật đấy, cầm lấy đi.”

“Ờ thì... em quên mang ví rồi, để em nhờ em đưa tới có không?”

“Nhanh lên đấy.”

[HOÀN]

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...