13.
Người đàn ông thấy tôi, ánh mắt bỗng sáng lên:
"Là tôi, mời Lâm ngồi."
Sau khi tôi ngồi xuống, ta lên tiếng:
"Cô Lâm, tôi sẽ đi thẳng vào vấn đề. Năm nay tôi 38 tuổi, nghe đã 27 tuổi, chắc chắn rất sốt ruột muốn lấy chồng, tôi không chê bai , chúng ta có thể kết hôn năm nay."
"Dù sao thì đàn ông 50 tuổi cũng không lo không tìm đời, phụ nữ gần 30 thì không dễ kết hôn."
"Yêu cầu của tôi cũng không nhiều, sau khi kết hôn, tôi không muốn ra ngoài, chỉ cần ở nhà chăm sóc con cái và việc nhà, mỗi bữa phải có bốn món và một món canh không trùng lặp, tôi sẽ cho 1500 tệ mỗi tháng, chắc đủ cho mua thực phẩm và chi tiêu."
"À, bố mẹ tôi tuổi đã cao sức khỏe kém, sau khi kết hôn sẽ chuyển đến sống cùng, chỉ cần cố gắng chăm sóc họ một chút thôi."
"Đó là cầu của tôi, còn có cầu gì không?"
Tiêu Tiêu lấy cái củ hành tây thúi này từ đâu ra ?
Tôi phải dùng hết sức lực để kiềm chế không hất cốc trà nóng vào mặt hắn ta.
Tôi cố gắng nặn ra một nụ : "Tôi không có gì để , trước tiên ăn cơm đã."
Ngay sau đó, có một hành khiến tôi cảm thấy nghẹt thở hơn.
Tôi chậm rãi hỏi: "Anh chỉ ăn đầu cá thôi sao?"
Người đàn ông nhe miệng , lộ ra hàm răng vàng:
"Không sao, đừng lo cho tôi, tôi thích ăn đầu cá, những món khác đều dành cho ."
Tôi xuống bàn thấy một đĩa khoai tây chiên và một đĩa đầu cá chỉ còn lại ớt, im lặng.
Thôi, cố gắng chịu đựng đến bữa ăn này kết thúc, cũng coi như cho Tiêu Tiêu một lời giải thích.
Lúc này, tôi cảm thấy một cảm giác kỳ lạ ở bắp chân mình.
Nhìn xuống bàn, tôi suýt bị tức mà m@u dồn lên não.
Cái tên già này thậm chí dùng chân dụi vào chân tôi, còn có ý định muốn tiến lên nữa.
Chết tiệt, thật là quá đáng!
Tôi vừa định xắn tay áo thủ thì bỗng thấy một bóng dáng, liền dừng lại.
Chí Niên đã biến mất vài ngày, giờ đang đi về phía này, sắc mặt thay đổi liên tục, cuối cùng trở nên dữ tợn không khác gì quái vật.
Anh ta nhấc đĩa trên bàn lên, đổ lên đầu lão già.
Chỉ trong chớp mắt, cái đầu bóng lưỡng đã bị phủ đầy ớt đỏ, thật sự là ghê tởm.
Chí Niên với giọng điệu lạnh lùng:
"Cái chân chó đó không cần nữa à, dám vào người của tôi, tự tìm đường ch*t à?"
Lão già thấy Chí Niên đến không có ý tốt, lập tức sợ hãi:
"Là... hiểu lầm, , tôi không biết ấy có trai."
"Còn không mau cút đi!"
Lão già đội cái đầu đầy ớt đỏ, chạy mất.
Chí Niên tôi, tôi mới nhận ra mắt ta đỏ ngầu, râu ria không cạo, trông khác hẳn so với vẻ phong độ thường ngày.
Không biết ấy vừa trải qua trận lũ lụt nào mà lại thành ra như ?
Tôi hồi hộp hỏi: "Sao lại đến đây?"
Anh ta không trả lời, ánh mắt mơ hồ tôi, như thể đang kiềm nén điều gì đó, chỉ chờ một cơ hội bùng nổ.
Tôi cảm thấy không ổn, hơi thở cũng tự dưng chậm lại.
Một lúc lâu sau, ấy : “Đi theo .”
14.
Bước vào nhà Chí Niên, tôi tò mò đi một vòng.
Không tệ nhỉ, căn nhà cũ nát này thay bằng đồ nội thất Chí Niên mang tới, ngay lập tức có cảm giác "bồn cầu dát vàng".
Xem xong tôi quay đầu lại, sợ đến mức tim muốn nhảy ra ngoài.
Chí Niên không biết từ lúc nào đã đứng phía sau tôi. Khuôn mặt tối sầm, đôi mắt lạnh lùng tôi chằm chằm.
Tôi khó khăn nuốt nước bọt, cảm giác không lành lại trỗi dậy.
"Có... có chuyện gì à?"
Anh ta ném một xấp giấy xuống chân tôi, khàn giọng hỏi: "Nhìn quen không?"
Khi tôi rõ nội dung tài liệu, lập tức đổ mồ hôi lạnh.
Tấm đầu tiên in rõ ràng khuôn mặt của tôi, còn phông nền là trong một nhà t.ù.
"Mấy ngày nay điều tra chuyện này sao?"
"Ừ."
Tôi cúi xuống nhặt xấp giấy, lật lật rồi ngồi xuống ghế sofa.
"Có gì muốn hỏi thì hỏi đi."
Đến lúc này, tôi mới nhận ra mình bình tĩnh một cách kỳ lạ, thậm chí còn có chút nhẹ nhõm.
"Đây là lý do em chia tay phải không?"
"Phải."
Anh ta nhắm mắt lại: "Tại sao không cho biết?"
"Chí Niên, tôi đã gi*t người, hiểu không?"
Anh ta gào lên: "Lão ta đáng ch*t mà!"
Đúng .
Lão già khốn đó thật sự đáng chết.
Cha dượng tôi, một lão già đạo đức giả.
Nửa đêm hắn cạy khóa vào phòng tôi, trèo lên giường tôi, định c.ư.ỡ.n.g bức tôi.
Trong lúc hoảng loạn, tôi lấy chiếc trâm tặng kèm khi mua Hán phục trên tủ đầu giường đ.â.m thẳng vào hắn.
Trong bóng tối, tôi cũng không biết đã đ.â.m trúng đâu, chỉ thấy khi rút trâm ra, m@u ấm ph.un đầy lên mặt tôi.
Cùng với tiếng khóc và chửi mắng xé lòng của mẹ tôi, tôi bị đưa lên xe cảnh sát, một trong những cảnh sát là... mẹ của Chí Niên.
Điều khiến tôi không thể chấp nhận nhất là tôi vốn có thể viện lý do tự vệ chính đáng, lại bị mẹ tôi – người luôn mù quáng vì – đã dùng một lời khai mơ hồ đưa tôi vào t.ù.
Nghiệp báo đến nhanh, năm thứ hai khi tôi vào t.ù, bà bị t.a.i n.ạ.n xe và ch*t ngay tại chỗ.
"Chí Niên, mọi chuyện đã qua rồi."
Anh đột nhiên ôm tôi vào lòng, sức mạnh lớn đến mức khiến tôi khó thở.
Ngay giây tiếp theo, một giọt nước ấm rơi xuống vai tôi.
Dường như mang theo nhiệt độ hàng nghìn độ, lan đều từ vai tôi thiêu đốt tới tận tim.
Chí Niên khóc ư?
Một người kiêu ngạo như ấy lại khóc, ắt hẳn đã chịu rất nhiều uất ức.
Anh nghẹn ngào : "Noãn Noãn, em có biết khi em khoác tay Dư Thành trước mặt , đã đau lòng thế nào không? Mấy năm sau đó ngày nào cũng không ngừng h.ậ.n em, h.ậ.n Dư Thành và càng h.ậ.n bản thân mình không thể giữ em lại. Lẽ ra em nên cho sự thật."
Lúc diễn vở kịch đó, tôi đã nghĩ đủ mọi khả năng, chỉ không ngờ Chí Niên lại nhớ mãi không quên như .
Nếu đã nghĩ đến, liệu tôi có như thế không?
Tôi cúi đầu, nhớ lại những lời mẹ Chí Niên với tôi ở đồn cảnh sát.
"Tiểu Chí, đứng trên góc độ cảnh sát, dì rất thông cảm với hoàn cảnh của cháu. Nhưng với tư cách là mẹ của Chí Niên, dì mong cháu đừng để nó biết chuyện này. Dì biết nó rất thích cháu, nó là người cố chấp, có thể đợi cháu đến khi ra t.ù. Nhưng... nó cần sống cuộc đời của mình, cháu hiểu không?"
"......Cháu hiểu rồi, dì ạ."
Không thể không , mẹ Chí Niên đã bỏ rất nhiều công sức, chuyện tôi vào tù không một chút tin tức nào bị lọt ra ngoài, về điểm này tôi thật sự rất cảm kích bà, bà đã giữ cho tôi chút mặt mũi cuối cùng.
Nhưng có lẽ bà ấy cũng không ngờ rằng sự cố chấp của Chí Niên lại vượt ngoài sức tưởng tượng, ấy có thể nhớ mãi chuyện tôi "đội nón xanh" cho ấy.
Những giọt nước mắt tôi kìm nén bấy lâu cuối cùng cũng vỡ òa, tuôn rơi như chuỗi hạt đứt dây.
Tôi run rẩy cất lời:
"Từ giờ sẽ không lừa dối nữa."
Chí Niên hừ lạnh một tiếng:
"Em nhớ kỹ lời này đi."
Ôm nhau một lúc, ngón tay của Chí Niên bắt đầu không an phận, di chuyển qua lại trên lưng tôi.
Tôi đỏ mặt, cố vùng vẫy muốn thoát ra.
Chí Niên hành nhanh hơn, bế thốc tôi lên vai rồi đi thẳng về phía phòng ngủ.
Anh vừa đi vừa : "Em nợ gần ba ngàn đêm ngày rồi, giờ từ từ bù lại đi."
Mặt tôi sụp hẳn xuống.
Cái người năm xưa từng sợ tôi đau đâu mất rồi?
15.
Vì sức khỏe, tôi đã nghỉ ca đêm ở cửa hàng tiện lợi.
Tôi cầm lại cây cọ mà tôi từng gắn bó suốt thời đại học và dành cả ngày ở nhà vẽ tranh theo cầu.
Mỗi ngày sau khi tan , Chí Niên đều đến chỗ tôi như một thói quen.
Anh sẽ ăn cùng tôi hoặc xem phim, rồi đến giờ ngủ sẽ tự quay về căn hộ đối diện.
Chẳng ai định nghĩa rõ ràng về mối quan hệ hiện tại, tôi thấy như thế này rất ổn.
Dù sao thì cũng xa nhau bao năm rồi, vẫn cần có thời gian để tiến triển từ từ.
Nếu bất ngờ quay lại, e rằng cả hai sẽ thấy không thoải mái.
Tôi đang tập trung vẽ tranh thì Chí Niên đứng tựa vào khung cửa, hai tay đút túi: "Dư Thành có phải mở tiệm tóc không?"
Sao tự dưng ấy hỏi chuyện này?
Dù có hơi khó hiểu, tôi vẫn gật đầu.
Anh gian: "Dẫn đi."
Vừa là biết ấy không có ý gì tốt lành rồi, tôi lườm ấy một cái:
"Anh rảnh quá à?"
Chí Niên nhướng mày lên:
"Em nghĩ muốn dạy dỗ cậu ta à? Em bảo vệ cậu ta ghê nhỉ."
"Em bảo vệ cậu ấy á? Bạn trai mới của Dư Thành là võ sĩ quyền đấy, với cậu ấy còn chưa chắc ai dạy dỗ ai đâu."
Phải rằng Dư Thành cũng là một nhân vật nổi bật.
Dáng chuẩn, đẹp trai, có vô số theo đuổi chưa bao giờ thấy ta đương.
Bốn năm đại học, tôi và ta chỉ có mối quan hệ học không gần không xa, cho đến khi tôi nhờ giúp đỡ, mới dần trở nên thân thiết.
Tôi cũng trở thành người duy nhất trong số các đại học biết về xu hướng tính dục của ta.
Chí Niên bĩu môi: "Anh muốn đi cắt tóc. Vừa thấy một kiểu tóc trên mạng, cạo ngắn hai bên, giữ lại phần giữa, sau đó dùng keo vuốt kiểu."
Tôi khuôn mặt của Chí Niên, ừm... hình như không có kiểu tóc nào mà ấy không thể "gánh" nổi.
Khi đến tiệm tóc, Dư Thành đang chăm đánh kem nền nâu đậm lên mặt một , trông có vẻ như ấy muốn cosplay người châu Phi.
Anh ấy ngẩng đầu lên, thấy tôi và Chí Niên bước vào cùng nhau, nở một nụ đầy ý tứ: "Sao lại đến đây giờ này?"
Tôi chỉ ra phía sau: "Chí Niên muốn cắt tóc."
"Được, tạm thời chưa rảnh. Tiểu Siêu, cậu cắt cho cậu ấy. Cắt đẹp vào nhé, đây là tôi."
Người tạo mẫu tên Tiểu Siêu tiến lên, hỏi Chí Niên muốn cắt kiểu tóc gì.
Bạn thấy sao?