9.
Chí Niên đỗ xe dưới nhà tôi.
Tôi mở cửa xe bước về nhà, đi nửa đường thì thấy Chí Niên theo sau: "Anh theo tôi gì?"
Chí Niên hờ hững liếc mắt: "Ai theo em? Tôi về nhà."
Về nhà?
Tôi lại khu chung cư cũ kỹ tồi tàn trước mặt, rồi lại người đàn ông khôi ngô tuấn tú đang đứng đó.
Chiếc áo khoác trên người ấy cũng đủ trả tiền nhà cả năm của tôi.
Hừm, tôi muốn xem ấy đang bày trò gì.
Tôi mặc kệ ấy, cúi đầu bước tiếp.
Khi tới cửa nhà, tôi lấy chìa khóa ra, liếc Chí Niên với ánh mắt trêu chọc và ngay sau đó tôi chứng kiến một màn khó tin.
Chí Niên gõ cửa nhà hàng xóm bên cạnh, nơi có một cặp vợ chồng trung niên.
Người đàn ông trung niên Chí Niên từ đầu đến chân: "Có chuyện gì?"
Với lợi thế chiều cao, Chí Niên qua đầu người đàn ông trung niên vào trong nhà.
Anh ấy cau mày: "Xin lỗi, gõ nhầm nhà."
Sau đó ta gõ cửa đối diện, nơi ở của một chàng trai trẻ tầm hai mươi tuổi.
Cậu trai mở cửa, lịch sự hỏi: "Anh là ai?"
Chí Niên vào trong, gật đầu hài lòng, rút điện thoại ra và hỏi: "Năm vạn, căn nhà này một năm, nghĩ sao?"
Năm vạn?! Tôi thầm kinh ngạc.
Căn nhà tốt nhất ở khu tồi tàn này cũng chỉ có giá một năm là môt, hai vạn.
“Không cần nghĩ nhiều đâu trai! Em đồng ý! À… có cần chân sai vặt không? Chứ cầm nhiều tiền trong lòng em thấy không yên tâm!”
Khóe miệng tôi giật giật, quá thiếu tự trọng.
"Bây giờ có thể dọn đi không?"
"Được ."
Trong nháy mắt, hai người đã chuyển khoản xong.
Chàng trai tươi như hoa, vào nhà thu dọn đồ đạc.
Chí Niên nhướng mày tôi, nhếch môi : "Từ giờ nhờ em giúp đỡ nhiều nhé, hàng xóm."
“Cút…”
10.
Sau khi xin nghỉ bệnh với chủ cửa tiệm tiện lợi, tôi nằm dài trên giường, mắt díp lại vì buồn ngủ.
Tiếng ồn từ bên ngoài len lỏi vào tai tôi, rõ mồn một.
"Cái này phải nhẹ nhàng chút, đừng hỏng."
"Đúng rồi, đặt ở đó."
"Sofa có thể mang vào rồi."
Chết tiệt, Chí Niên thật sự định dọn vào đây sao?
Vừa yên tĩnh một lát sau tiếng chuyển đồ, tôi lại bị tiếng gõ cửa tỉnh giấc.
Tôi mở cửa, khó chịu hỏi: "Anh lại muốn gì?"
Chí Niên khoanh tay đứng ở cửa: "Cho tôi vào trước đã."
Tôi nghiến răng, né sang một bên nhường đường, vừa quay lại thì mắt tôi suýt rớt xuống đất.
Áo của Chí Niên không cánh mà bay, ta cởi trần đứng ngay giữa phòng khách nhà tôi.
"Anh… mặc áo vào ngay, tôi cảnh cáo đấy."
Chí Niên kéo tay tôi đang che mắt xuống, chỉ vào ngực mình: "Em xem đấy, do em vặn mạnh quá, giờ mặc áo vào là vải cọ vào đau lắm."
Tôi liếc nhanh một cái, lòng hơi chột dạ, chắc là tôi mạnh tay quá rồi.
"Vậy muốn gì?"
Chí Niên ngồi xuống ghế sofa, hai tay vắt lên thành ghế, cơ bắp săn chắc như tượng tạc: "Tôi không cần biết, em phải tìm cách cho tôi."
Tôi không nổi với cái vẻ mặt trơ trẽn của Chí Niên.
Trước đây ấy đâu có , chẳng lẽ sau cú sốc tâm lý khi bị chia tay với tôi cho thay đổi sao?
Phải mau nghĩ cách đuổi vị lão phật gia này đi thôi.
Năm phút sau.
"Em có chắc đây là cách không?"
Tôi nghiêm túc gật đầu: "Như thế này thì mặc bao tải cũng không bị cọ vào đâu."
Chí Niên lạnh lùng : "Tôi thà để nó cọ còn hơn."
Tôi ngắm kỹ một lúc, cuối cùng cũng không nhịn nổi mà bật .
Chỗ đó dán một cái băng dính hình Hello Kitty, nổi bật trên ngực trắng săn chắc của ấy, trông vừa buồn vừa đáng .
Chí Niên cau mày gỡ miếng băng dính ra, đứng dậy bế thốc tôi lên.
Mọi chuyện diễn ra quá nhanh, tôi kêu lên một tiếng, theo phản xạ ôm chặt cổ Chí Niên: "Anh gì thế!"
Chí Niên mờ ám: "Em đoán xem."
Tim tôi khẽ run, không từ chối đôi môi đang tiến tới của Chí Niên.
11.
Cơn đau kéo đến, tôi không kiềm phát ra một tiếng rên rỉ đau đớn.
Chí Niên chậm rãi cúi đầu xuống, ngây người trong giây lát.
Anh ngẩng lên hỏi tôi: "Em với Dư Thành… không phải là…"
Tôi dùng cánh tay che mắt, xấu hổ gật đầu.
Trong lòng thầm nghĩ: Không phải chỉ là không, bọn tôi còn chưa nắm tay lần nào...
Rất nhanh sau đó, tôi không còn tâm trí nghĩ gì khác, chìm vào biển sóng do Chí Niên tạo ra.
......
Tôi cuộn mình trong lòng Chí Niên, trần nhà bong tróc mà lơ đễnh.
Chí Niên dụi tắt điếu thuốc, tay sờ lên mặt tôi: "Em có ổn không?"
Tôi lườm một cái: "Ổn cái gì mà ổn, thử đi rồi biết!"
Anh nhếch môi đầy gian xảo: "Vậy đây xem như là sự khẳng định năng lực của em với sao?"
Tôi mím môi, không thèm đáp lại kẻ tự luyến này.
Chí Niên bất ngờ tiến sát mặt tôi, đôi mắt đen sâu thẳm không đáy: "Noãn Noãn, em thật cho biết, năm đó vì sao lại chia tay?"
Nghe Chí Niên gọi tên thân mật của tôi, mắt tôi bắt đầu cay xè.
Tâm trí tôi dần dần rối bời, chẳng lẽ đã phát hiện ra điều gì rồi sao?
Tôi quay mặt đi, giọng mất tự nhiên: "Chuyện đã quá lâu rồi, em không còn nhớ nữa. Muộn rồi, về đi."
Ánh mắt Chí Niên nặng nề tôi, như thể đang xuyên qua lớp vỏ bọc của tôi, thấu tận sâu thẳm tâm hồn tôi.
Một lúc sau, đứng dậy, mặc quần áo và rời đi.
12.
Kể từ hôm Chí Niên rời khỏi nhà tôi, đã mấy ngày rồi mà ấy không xuất hiện nữa, dù đã chuyển đến sống ngay căn đối diện.
Tối hôm đó, khi tôi và Tiêu Tiêu đang bàn giao ca, ấy tiến sát lại gần tôi:
"Để tớ giới thiệu cho cậu một đi, cứ mãi độc thân thế này không hay đâu."
Tôi ngập ngừng : "Tôi không vội đâu."
Tiêu Tiêu tỏ vẻ không đồng : "Có người chăm sóc cậu chẳng phải tốt hơn à? Người này là của trai tớ, nghe điều kiện cũng khá tốt."
Cô ấy xung quanh, thấy không có ai liền ghé sát vào tai tôi, thì thầm một câu.
"Anh chàng này khỏe lắm đấy."
Tôi tròn mắt ngạc nhiên, ấy với vẻ không tin nổi:
"Sao cậu biết?"
"Bạn trai tớ kể đó."
Tôi gượng hai tiếng: "Hai người chuyện cũng thật đa dạng nhỉ."
Tiêu Tiêu dùng miệng lưỡi dẻo quẹo của mình, đứng từ góc độ “tốt cho tôi” mà năn nỉ mãi không thôi.
Cuối cùng, vì không thể chịu nổi sự nài nỉ, tôi đã đồng ý gặp ta vào bữa trưa hôm sau.
Hôm sau tôi đến nhà hàng đã hẹn, ngay khi thấy người đàn ông đó, phản ứng đầu tiên của tôi là: Tiêu Tiêu thêm mắm dặm muối bao nhiêu phần thế?
Hắn ta hói cả đầu rồi! Không bị thoát vị đĩa đệm là tốt lắm rồi, khỏe chỗ nào cơ chứ…
Tôi hít một hơi thật sâu, đi về phía trước như đang bước lên pháp trường:
"Chào , là Trần tiên sinh đúng không?"
Bạn thấy sao?