23
Lộc Hiểu chắn trước mặt tôi:
“Nhà tôi Thư Hòa không có gì để với .”
Ánh mắt Chu Kinh Hoài gần như là van xin:
“Chỉ vài phút thôi, không? Thư Hòa, vĩnh viễn sẽ không bao giờ em.”
Tôi thật ra rất ghét sự dây dưa không dứt này…
Đã quyết định buông bỏ, thì tôi không muốn quay đầu nữa.
Nếu không, những giọt nước mắt tôi đã rơi, những vết thương tôi từng chịu, chẳng phải đều uổng phí sao?
Tôi xoay người rời đi, gọi tôi lại: “Em không muốn biết ai đã em sao? Anh giúp em, không?”
Trong căn phòng yên tĩnh, tôi và Chu Kinh Hoài ngồi ở hai đầu ghế sofa.
Anh muốn đến gần tôi, bị ánh mắt của tôi ngăn lại.
“Nói nhanh đi, tôi còn phải đến đồn công an.”
Trong mắt ánh lên vẻ lấp lánh, chớp mắt một cái, hai giọt lệ đã rơi xuống.
Tôi siết chặt ngón tay, quay mặt đi.
Tôi là kiểu người mềm không ăn cứng, lại sợ nhất là dáng vẻ yếu đuối của Chu Kinh Hoài.
Thế nên tôi giả vờ đứng dậy: “Vậy tôi đi đây.”
“Đừng.”
Anh lau nước mắt, mở miệng : “Chu Minh Đức bị hen suyễn. Sau khi ra tù, vô Ôn Thanh Dao cứu một mạng, nên ông ta cho ta ba điều ước. Hai điều đầu tiên ông ấy giao cho , vì lúc đó cần ông ấy giúp, và không muốn cưới em với thân phận con nuôi của nhà họ Ôn.”
Tôi nghiêng đầu : “Cô ta sao biết ông ta bị hen suyễn?”
“Không rõ.”
“Vẫn luôn chưa có điều ước thứ ba, sau đó đoán, cầu cuối cùng của Ôn Thanh Dao với ông ấy chính là bắt cóc em.”
Trước đây tôi không hiểu nổi vì sao Chu Minh Đức – người chưa từng gặp tôi – lại có thể đối xử với tôi như thế.
Thì ra là .
“Chắc em cũng đã điều tra, manh mối đều đứt gãy từ đêm đó. Anh đã gắn thiết bị nghe lén trong phòng ông ta, không có gì cả.”
“Không sao, sắp có rồi.”
Kẻ cùng đường sẽ vùng lên.
“Giờ sẽ đi chọc giận ta.”
“Tôi đi cùng.”
“Không cần.” Tôi quay đầu lại: “Chu Kinh Hoài, giữa chúng ta đến đây thôi.”
Trên đường đến đồn công an, Lộc Hiểu là người lái xe, “Chu Kinh Hoài cứ bám theo sau.”
“Đừng quan tâm đến ta.”
Tôi đang xem phản ứng dư luận trên mạng, cảm thấy rất kỳ lạ.
Lúc thì lên hot search, lúc thì lại bị đè xuống, cứ lặp đi lặp lại.
Tôi đoán chắc là Chu Minh Đức lại ra tay rồi.
Tôi bật .
“Sao ?” – Lộc Hiểu hỏi.
“Cha của Chu Kinh Hoài vì muốn báo ân, nên đem cả con trai mình ra vật hiến tế.”
“Ba mẹ tôi vì muốn chuộc lỗi, lại để tôi gánh hết mọi bất công.”
“Cậu xem có nực không? Chỉ một mình Ôn Thanh Dao mà có thể xoay họ vòng vòng.”
Vừa dứt lời, hộp thư của tôi bỗng hiện lên một email mới.
Người gửi ẩn danh, chỉ để lại một dòng: “Xin lỗi vì từng xấu . Hy vọng sẽ giúp .”
24
Trong đồn công an, mặc cho ba mẹ tôi có thế nào, tôi cũng không rút đơn kiện.
Họ không liên quan đến vụ bắt cóc nên thả.
Nhưng Ôn Thanh Dao là nghi phạm quan trọng nhất, vẫn phải ở lại.
Bước ra ngoài, Thẩm Vân dè dặt tôi: “Thư Hòa, Thanh Dao nó không thể nào…”
Tôi không muốn nghe.
Vì chẳng bao giờ có thể đánh thức một người giả vờ đang ngủ.
Tôi chỉ lạnh lùng bà: “Mẹ, đây có lẽ sẽ là lần cuối cùng tôi gọi bà như .”
Bà sững người, nước mắt trào ra.
Ôn Khánh Lương không biết gì, chỉ trách móc: “Công ty giờ loạn như nồi cám heo, cổ phiếu thì tụt không phanh, đây là điều con muốn thấy sao?”
“Vậy thì ba chủ tịch cũng tệ quá rồi.”
“Không sao cả, ba sẽ sớm nghỉ hưu thôi.”
Sắc mặt ông ta trở nên hoảng loạn: “Con… con gì ?”
“Không có ý gì cả.”
Ngay vừa rồi, tôi đã gửi bức thư điện tử nhận cho Chu Kinh Hoài.
Tôi cũng với ta rằng, hôm đó tôi nghe thấy tiếng bước chân rời đi – một nặng một nhẹ – là người từng huấn luyện.
Một lúc sau, trả lời: “Anh biết phải gì rồi.”
Ngày thứ ba, một đoạn video chấn toàn mạng.
Chu Kinh Hoài cầm chứng minh thư, chính thức tố cáo cha ruột của mình đã người người, tham gia vào vụ bắt cóc nhằm vào tôi.
Anh ấy tung ra đoạn ghi âm lấy từ thiết bị nghe lén.
Đầu tiên là tiếng khóc của Ôn Thanh Dao: “Chú Chu, cứu cháu với, cháu không muốn vào tù…”
Chu Minh Đức lạnh: “Ba điều ước đã giúp cháu hoàn thành hết rồi.”
“Cháu biết là cháu nhờ dạy dỗ Ôn Thư Hòa, người trực tiếp ra tay lại là mà!”
Chu Minh Đức lập tức cúp máy.
Ông ta xử lý sạch sẽ, không ai nghi ngờ gì.
Nhưng ông ta lại bỏ sót một người – Chu Kinh Hoài, người không thể bị kiểm soát.
Chỉ cần Ôn Thư Hòa ra đặc điểm của người kia, lập tức biết là ai.
Là vệ sĩ bên cạnh cha mình.
Chân trái khập khiễng.
Anh quay đầu xe ngay lập tức.
Cuối cùng đã tìm thấy điện thoại của Thư Hòa trong phòng của tên đó, cùng với bức ảnh hắn ta đã gửi cho cha mình hôm xảy ra vụ việc.
Tang vật và chứng cứ đầy đủ.
Bọn họ có lẽ không ngờ tới, Ôn Thư Hòa lại báo cảnh sát.
Tưởng rằng ấy sẽ nuốt giận vào lòng.
Tưởng rằng dù có điều tra, cũng không tìm gì.
Nhưng những kẻ quá kiêu ngạo, sớm muộn gì cũng phải trả giá.
Chu Kinh Hoài viết đơn tố cáo, sợ chưa đủ nóng, lập tức công khai tố cáo lên mạng bằng danh tính thật.
Ngày Chu Minh Đức bị bắt.
Có một đoạn ghi âm phát.
Là Ôn Thanh Dao uống say rồi phàn nàn với : “Ôn Thư Hòa không đấu lại tôi đâu, vì cha của Chu Kinh Hoài sẽ giúp tôi. Ai cũng đứng về phía tôi, tôi lấy gì để thua?”
“Tại sao ông ta lại giúp tôi? Vì tôi cố ý khiến ông ta bị dị ứng phấn hoa để phát bệnh hen, rồi tôi ra tay cứu ông ấy.”
Chu Minh Đức sững người.
Một lúc sau ông ta bật ha hả: “Hóa ra ta lại bị một con nhóc tính kế.”
Vì báo ân, mà tự tay chia rẽ mối nhân duyên của con trai, bị nó oán hận.
Cuối đời, chẳng còn ai bên cạnh.
Ông nhớ lại lời người vợ đã khi rời đi: “Chu Minh Đức, ông sớm muộn gì cũng sẽ độc một mình.”
Lời thành sự thật.
Chờ đợi ông ta và Ôn Thanh Dao chính là lao tù.
25
Chu Kinh Hoài tìm đến tôi: “Em muốn gì, đều sẽ giúp em.”
Mặc dù ta đã “đại nghĩa diệt thân”, tôi vẫn biết ơn vì ta giúp tôi tiết kiệm không ít công sức.
Nhưng rạch ròi là rạch ròi.
“Thật ra tôi không nên mấy lời này với đâu, như thể tôi vẫn còn quan tâm .”
“Nhưng Chu Kinh Hoài, trước đây có hàng trăm cơ hội để cho tôi biết sự thật.”
“Anh chỉ là… chỉ là không muốn em vì mà bị tổn thương.” Anh cúi đầu, tóc rủ xuống che đi đôi mắt đỏ hoe.
“Nhưng cái gọi là bảo vệ của , lại khiến tôi bị tổn thương đấy.”
“Xin lỗi.” Anh siết chặt tay, “Anh hận không thể thay em gánh chịu tất cả đau đớn.”
“Thật sự đó, chúng ta cùng nhau lớn lên, sao có thể không em chứ?”
“Sao có thể… phản bội em?”
Thật phiền.
Tôi ghét nhất là người khác dùng cảm để lay mình.
Tôi hít mũi một cái: “Tôi tin những lần đó có nỗi khổ riêng.”
“Nhưng người bị bỏ rơi thực sự là tôi mà. Khi cả cũng không đứng về phía tôi nữa, nghĩ tôi có thể không đau lòng sao?”
Không giao tiếp, không giải thích.
Dù là thanh mai trúc mã, cảm cũng sẽ bị bào mòn bởi từng lần thất vọng nối tiếp nhau.
“Xin lỗi.” – giọng nghẹn lại, – “Anh sẽ bù đắp mà, Thư Hòa. Chúng ta đã có mười chín năm bên nhau, sẽ không ai em hơn đâu.”
Tôi lắc đầu: “Mới chỉ mười chín năm thôi. Tôi mới 24 tuổi, sau này sẽ còn gặp rất nhiều người, những người tốt hơn , tôi nhiều hơn .”
“Nhưng sẽ không bao giờ gặp lại một người tốt như em nữa.” – Anh cúi gập người, bật khóc không thành tiếng.
Tôi quay mặt đi:
“A Hoài ca ca, chúng ta hãy buông tha cho nhau đi.”
“Tôi cảm ơn vì sự bao dung và che chở trong những năm qua.”
“Bây giờ, đã đến lúc lời tạm biệt rồi.”
“Tôi còn có con đường của riêng mình phải đi…”
“Đừng nữa.” – Anh nhắm mắt lại, – “Em muốn buông, buông thế nào đây?”
“Không có em, tương lai của còn ý nghĩa gì nữa?”
Bạn thấy sao?