Tình Yêu Không Bao [...] – Chương 9

09

Tôi bị đuổi học.

Trái tim như vỡ ra một mảnh.

Tôi có nhà mà không về, có bố mẹ mà không nhận.

Tôi không còn nơi nào để đi, ngồi xổm ở góc tường co ro một cục, mặc cho nước mưa tạt ướt.

Nước mắt hòa cùng nước mưa chảy xuống, trước mắt mờ mịt.

Cho đến khi một bóng người cầm ô đến gần.

Mưa trên người tôi bị ngăn lại.

Tôi tuyệt vọng ngẩng đầu lên, thấy Tạ Thầm đã mấy ngày không gặp, trên khuôn mặt lạnh lùng của ấy không có chút biểu cảm nào.

Tôi không hy vọng gì mà cầu xin: "Tạ Thầm, đưa em về nhà không?"

Tôi đã chuẩn bị sẵn sàng cho việc ấy từ chối ấy lại đưa tay về phía tôi.

Tôi ngây người một lúc, ấy: "Anh biết em là ai không?"

"Tang Ninh." Anh ấy tôi bằng ánh mắt sâu thẳm.

Ngọn lửa hy vọng vừa nhen nhóm lại vụt tắt.

Anh ấy thấy tôi không nhúc nhích, cau mày, trực tiếp kéo tôi dậy: "Không phải muốn về nhà với tôi sao? Còn không đi."

Cuối cùng, tôi thất hồn lạc phách bị đưa về nơi ở một mình.

Căn phòng trang trí theo phong cách đen xám, không có một chút màu sắc thừa thãi nào.

Tôi đứng chân trần ở cửa, nước mưa trên người chảy xuống đất thành một vũng nước.

Tôi bối rối cử ngón chân không muốn đi đôi dép ấy đặt bên chân.

"Đi dép vào." Giọng lạnh lùng của Tạ Thầm truyền đến.

"Đồ người khác đi rồi em không muốn." Chỉ cần nghĩ đến Tang Ninh đã đi, tôi thấy ghê tởm.

Tạ Thầm tôi chăm : "Không có người khác."

Trái tim tôi đập nhanh hơn, tôi tránh ánh mắt không tin lời .

Nếu không có người khác thì nhà ấy sao lại chuẩn bị dép nữ.

"Không cần đâu, em thích đi chân trần, tối nay phiền rồi."

Tạ Thầm dường như hơi không vui vì tôi chống đối : "Tùy ."

Nói xong liền đi vào phòng mình.

Lúc này tôi mới thấy lạnh, kéo chặt chiếc áo khoác Tạ Thầm choàng cho tôi.

Tôi muốn đi tắm lại nhớ ra mình không có quần áo để thay.

Tôi ngượng ngùng gõ cửa phòng Tạ Thầm: "Tạ Thầm, có thể cho em mượn một bộ quần áo không?"

10

Không nghe thấy tiếng trả lời, tôi áp tai vào cửa nghe tĩnh trong phòng.

Cánh cửa đột nhiên mở ra, tôi không kịp trở tay đã dựa vào ngực , bên tai là tiếng tim đập mạnh mẽ và ổn định.

Má tôi nóng bừng.

Tạ Thầm hoàn hồn trước, đẩy mạnh tôi ra, nhét quần áo vào tay tôi, rồi đóng sầm cửa phòng lại.

Cơn nóng trên mặt tôi biến mất ngay lập tức.

Tôi biết từ nhỏ ấy đã mắc chứng sạch sẽ, ngay cả bố mẹ cũng ghét bỏ, đến mức tránh né cả việc bố mẹ gắp thức ăn cho ấy.

Nhưng tôi lại ăn một nửa rồi nhét cho , chưa bao giờ tỏ ra ghê tởm.

Quả dâu cắn một miếng, bánh quy ăn đến lồi lõm, sữa uống còn thừa, cuống rau ấy không thích ăn, tôi gắp bỏ cho , đều nhận hết.

Bàn tay bẩn thỉu của tôi rửa, vết đường dính trên mặt lau, quần áo giường chiếu bị tôi tè dầm dọn dẹp, không hề ghê tởm.

Nhưng bây giờ, tôi chỉ bị mưa ướt chạm vào , ấy lại tránh né không kịp.

Tôi hít mũi, cố gắng với bản thân rằng đó đều là chuyện hồi nhỏ.

Bây giờ đối với Tạ Thầm, tôi chỉ là người xa lạ, mọi tâm tư nhỏ nhặt của tôi đều là tự mình đa .

Rửa mặt xong, tôi thay bộ quần áo Tạ Thầm chuẩn bị cho tôi.

Chiếc áo sơ mi rộng thùng thình bên ngoài là quần đùi thể thao.

Nhưng bên trong trống rỗng, không có chút cảm giác an toàn nào.

Tôi chần chừ trong phòng tắm một lúc lâu, không ngừng tự viên mình.

Chỉ cần chạy nhanh nhất có thể vào phòng, Tạ Thầm sẽ không phát hiện ra.

Đợi đến ngày mai, đồ lót cũng nên khô rồi.

Tôi hít một hơi thật sâu mở cửa, đập vào mắt là Tạ Thầm đang cầm đồ lót đứng trước cửa chuẩn bị gõ cửa.

Tôi hoảng sợ đưa hai tay che ngực, Tạ Thầm không tự nhiên quay đầu đi, đưa quần áo trong tay cho tôi.

Chúng tôi đều ngầm hiểu không gì, tôi cầm lấy quần áo đóng sầm cửa lại, mặt nóng bừng.

Đến khi mặc xong mới phát hiện rất vừa vặn, trong lòng không khỏi xấu hổ.

Không biết nên trách ấy vì đã đo lường bằng mắt hay trách ấy vì đo lường bằng mắt quá chuẩn.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...