08
Những ngày sau đó, Tạ Thầm đều bặt vô âm tín.
Nghe là xin nghỉ phép.
Tôi không biết có phải Tang Ninh lại gì không.
Sự thăm dò hiếm hoi hôm đó khiến tôi thấy hy vọng, tôi còn muốn thử xem liệu phương pháp này có thể khiến ấy phát hiện ra tôi là Diệp Hoan Nhan hay không.
Tôi không đợi Tạ Thầm lại đợi Tang Ninh tìm đến tôi.
Cô ta khoanh ấyy trước ngực, cao cao tại thượng.
"Chịu số phận đi, dù có hàng triệu lần thì ấy cũng không nghe thấy đâu, chỉ có thể là 'Tang Ninh'.”
"Mọi thứ của giờ đã là của tôi rồi, sao còn phải giãy giụa vô ích chi nữa.”
"Lúc trước tha cho một mạng là do may mắn, nếu còn dám đến suy nghĩ cướp ấy khỏi tôi, tôi sẽ khiến c h ế t rất thảm."
Khuôn mặt ghê tởm của ta khiến tôi không kiềm chế mà tát ta một cái.
Nghiến răng nghiến lợi : "Tôi cướp ấy khỏi ? Rõ ràng mới là kẻ trộm."
Nhưng ta không hề tức giận, ngược lại còn toe toét đến gần tai tôi.
"Bố mẹ ngày nào cũng gọi tôi là bảo bối, bảo bối, trông có vẻ lắm bao nhiêu năm nay lại không phát hiện ra tôi là giả, thật buồn .”
"Cô xem nếu đợi đến khi tôi mượn tay họ g i ế t c h ế t , rồi cho họ biết sự thật, họ có phát điên không?"
Lòng bàn tay tôi đã bị bóp đến rướm máu, cơn tức giận xông thẳng lên não.
Trong đầu chỉ có một suy nghĩ, g i ế t c h ế t ta.
Tôi như phát điên túm lấy tóc ta, đá ta.
"Tại sao? Tại sao lại đối xử với tôi như ! Trả lại cho tôi! Trả lại mọi thứ của tôi cho tôi!"
Tôi như một con thú mất kiểm soát, nước mắt không ngừng tuôn rơi, bao nhiêu ấm ức bấy lâu nay bùng nổ.
Mà cảnh tượng này vừa vặn bị học thấy.
Sau đó chuyện này ầm ĩ, bố mẹ tôi vừa về nước đã vội đến trường.
Gặp lại họ, tôi vừa mừng vừa kích , run rẩy gọi họ.
Nhưng họ không nghe thấy, trong mắt chỉ có Tang Ninh.
Tang Ninh mặt mày đầy máu, yếu đuối như một đóa hoa khóc lóc với bố mẹ tôi.
Mẹ tôi đau lòng đến rơi nước mắt, không ngừng vuốt ve mặt ta.
Bố tôi tức giận với hiệu trưởng rằng sẽ đuổi học tôi.
Ánh mắt ghê tởm họ tôi khiến tôi đau lòng vô cùng.
Hốc mắt tôi đỏ ngầu, hét lớn: "Con mới là con của bố mẹ, ta là giả!"
Có một khoảnh khắc, mẹ tôi tôi, đôi mắt đẫm lệ như tỉnh táo lại một chút,
Trong mắt có sự bàng hoàng và khó hiểu, bà vô thức đưa tay như muốn lau nước mắt cho tôi.
Nhưng tiếng khóc lóc của Tang Ninh lại vang lên: "Mẹ ơi, người ta đau quá, ta muốn g i ế t con, mẹ phải báo thù cho con!"
Ngay sau đó, tay mẹ tôi giơ lên, mang theo luồng gió mạnh mẽ tát vào mặt tôi.
Thế giới như đột nhiên yên tĩnh lại, mẹ tôi bàn tay đang run rẩy của mình, rồi lại tôi.
Bà tiến lên một bước lại bị Tang Ninh kéo tay lại: "Mẹ ơi, con đau."
Ánh mắt phức tạp trong mắt mẹ tôi biến mất, chỉ còn lại sự ghê tởm đối với tôi.
Bạn thấy sao?