Tình Yêu Không Bao [...] – Chương 7

07

Tôi tìm một công việc bán thời gian ở quán cà phê.

Sau khi bận rộn, tôi ít gặp Tạ Thầm hơn.

Nhưng không ngờ Tạ Thầm lại đến quán này uống cà phê, sau đó nhiều lần gặp ấy.

Anh ấy thường ngồi một lúc là cả buổi chiều, đối diện với máy tính không biết đang bận rộn điều gì.

Trước đây ấy đều một mình, hôm nay lại là ngoại lệ, Tang Ninh cũng đi theo ấy.

Nhưng cũng lần này, tôi phát hiện ra mối quan hệ của họ không phải là trai , thậm chí còn không thân thiết.

Tang Ninh muốn ngồi cạnh ấy, ấy trực tiếp từ chối.

"Tôi không quen ngồi cùng người khác."

Tang Ninh muốn thử cà phê của Tạ Thầm, Tạ Thầm trực tiếp dời đi.

"Cô có thể gọi lại một ly, tôi trả tiền."

Tang Ninh nhiều lần chuyện với ấy, ấy hầu như ít khi đáp lại ta, ánh mắt thường dừng lại trên máy tính.

Nhìn Tang Ninh mặt nóng dán mông lạnh, tâm trạng tôi thoải mái.

Đặc biệt dùng tiền của mình gọi một phần đồ ngọt gửi đến.

Anh ấy tôi, không hiểu ra sao : "Cô đưa nhầm chỗ rồi."

Tôi đặt đồ ngọt trước mặt ấy, bịa đặt : "Không đưa nhầm, vì là khách hàng may mắn hôm nay nên phần đồ ngọt này miễn phí."

Tang Ninh đột nhiên đặt cốc cà phê xuống, ánh mắt tôi như rắn độc: "Làm phiền mang đồ đi, A Thầm không thích ăn đồ ngọt."

Tôi nở một nụ , kiên định : "Anh ấy thích."

Hồi nhỏ Tạ Thầm thích nhất là chia kẹo của tôi, rõ ràng những viên kẹo đó đều là tôi khó khăn lắm mới nũng nịu xin từ mẹ.

Tạ Thầm còn phải xin tôi chia cho một phần lớn.

Mỗi lần tôi tức giận bảo vệ đồ ăn, ấy còn cầu xin tôi: "Chia cho trai mấy viên đi, sau này trai sẽ trả lại em."

"Trả lại bao nhiêu?"

"Em cho một viên, sau này trả lại em hai viên. Em cho hai viên, trả lại em bốn viên."

Sự cám dỗ này thực sự rất lớn, tôi đếm đi đếm lại trên ngón tay, đếm càng nhiều mắt càng sáng.

Cuối cùng chỉ giữ lại cho mình một viên, đổi lấy giấy nợ kẹo của Tạ Thầm.

Người này sĩ diện, không bao giờ xin người lớn cho ăn kẹo.

Anh ấy mình là con trai, ăn kẹo là sở thích của con .

, kẹo của ấy hồi nhỏ đều là do tôi cho.

Nghĩ đến đây, tôi ấy : "Tạ Thầm, định nợ kẹo của em đến bao giờ?"

Anh ấy đột nhiên tôi, trong mắt như có sóng ngầm.

Cốc cà phê của Tang Ninh bị đổ, ta đột nhiên hét lên đứng dậy: "A Thầm, quần áo em bẩn rồi, đưa em về nhà không?"

Ánh mắt Tạ Thầm từ trên mặt tôi chuyển sang mặt Tang Ninh.

Một lúc lâu sau mới : "Đi thôi."

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...