05
Tôi không quan tâm đến tất cả.
Bây giờ tôi chỉ có thể tiếp với Tạ Thầm.
Tôi đã đến địa chỉ cũ của gia đình mình, phát hiện bố mẹ đã chuyển nhà.
Tôi cũng đã đến công ty tìm thậm chí không có cơ hội tiếp cận họ.
Gần đây nghe họ lại ra nước ngoài đàm phán kinh doanh, tôi càng không gặp họ.
Vì , tôi chỉ có thể quyết tâm để Tạ Thầm nhận ra tôi.
Sau khi nghe ngóng thời khóa biểu của ấy, tôi rảnh rỗi là đến lớp ấy dự thính.
Tôi đã viết giấy nhắn với ấy rằng mình là Nhan Nhan ấy cầm tờ giấy trắng đối diện với tôi.
Giọng lạnh lùng: "Tôi không rảnh chơi trò nhàm chán này với ."
Rõ ràng tôi đã viết ra rồi, tại sao chữ trên giấy lại biến mất?
Tôi đè nén tiếng nấc trong lòng, lên tiếng: "Em không , em là Nhan Nhan, Diệp Hoan Nhan, chúng ta lớn lên cùng nhau..."
"Cô đang cái gì ?"
Tôi ngây người, những giọt nước mắt lăn dài trên khóe mắt.
Tang Ninh đứng sau ấy tôi, đắc ý.
Hóa ra vẫn giống như hồi nhỏ, những lời tôi họ không nghe thấy, những thứ tôi viết họ cũng không thấy.
Nhưng tôi không từ bỏ, liên tục thí nghiệm.
Thông qua tay người khác đưa thư đến tay Tạ Thầm.
Hoặc đợi đến khi Tang Ninh không ở bên cạnh ấy thì chặn ấy lại và ra sự thật.
Nhưng không có ngoại lệ, đều vô dụng.
Tôi thậm chí còn đi đổi tên, đổi tên trên chứng minh thư của mình thành Diệp Hoan Nhan.
Chặn Tạ Thầm ở cửa nhà vệ sinh nam, tôi đầy mong đợi: "Tạ Thầm, em là Diệp Hoan Nhan."
Nói xong đưa chứng minh thư ra trước mặt ấy, liên tục chỉ vào những chữ đó.
Nhưng ấy lại : "Tang Ninh, tôi không quen , cũng không phải người muốn tìm."
Rất nhanh, tôi trở thành sự tồn tại đáng ghét của các học trong trường.
Một là vì tôi đổi tên mình thành Diệp Hoan Nhan.
Hai là vì tôi liên tục quấy rầy Tạ Thầm.
Những kẻ thích hóng hớt chỉ cần tra một chút là có thể phát hiện ra, trước đây tôi từng ở trại trẻ mồ côi và bệnh viện tâm thần.
Vì , họ mắng tôi là bệnh điên chưa khỏi, đừng ra ngoài người khác.
Còn mắng tôi là đồ học đòi, không biết xấu hổ, để ý đến trai của người khác.
06
Tôi bị bắt nạt.
Trên các bài đăng của trường có đầy đủ những bức ảnh tôi sống ở bệnh viện tâm thần.
Họ chế giễu tôi rằng dù có đổi tên cũng không thay đổi cuộc đời mình.
Cười tôi không biết lượng sức mình khi dám quyến rũ Tạ Thầm.
Chỉ là những bài đăng đó nhanh chóng bị xóa.
Quản trị viên diễn đàn còn đưa ra tuyên bố, phổ biến một loạt các hình mà tội vu khống phải chịu.
Có kẻ cứng đầu không tin, bịa đặt bệnh sử của tôi một cách hùng hồn.
Và kích các học đuổi tôi ra khỏi trường.
Nhưng rất nhanh bài đăng của hắn ta bị xóa, hắn ta bị xóa tài khoản, thông tin cá nhân của hắn ta còn bị tiết lộ.
Cuối cùng diễn đàn cũng yên tĩnh.
Nhưng không thể giảm sự tò mò muốn lục tung thông tin cá nhân của công chúng.
Họ coi tôi như một loại vi-rút, đến đâu là mọi người tản ra ngay.
Trong căng tin dù không có chỗ ngồi, họ vẫn không chọn ngồi xung quanh tôi.
Tôi cố gắng phớt lờ những lời thì thầm và ánh mắt khinh thường đó.
Nhưng đôi mắt vẫn đẫm lệ.
Cuối cùng ai mới là bệnh tâm thần? Người mất tất cả là tôi, người bị đánh cắp mọi thứ là tôi.
Người ở bệnh viện tâm thần mười năm đơn không nơi nương tựa vẫn là tôi.
Rõ ràng Tang Ninh mới là kẻ trộm lại mọi người coi như viên ngọc sáng.
Nước mắt tràn đầy hốc mắt, tôi cố gắng kìm nén không để nó rơi xuống.
Nhưng theo tiếng đĩa ăn rơi xuống bên cạnh, tôi ngạc nhiên ngẩng đầu lên.
Khuôn mặt tuấn tú của Tạ Thầm chiếm trọn tầm mắt, tim tôi đập thình thịch.
Lông mi run rẩy, nước mắt liền rơi xuống.
Anh ấy hơi cau mày, đưa cho tôi một chiếc khăn tay.
Bầu không khí xung quanh đột nhiên im lặng.
"Tạ Thầm, có phải..." Tôi muốn hỏi ấy có nhận ra tôi không.
Tạ Thầm nhét chiếc khăn tay vào tay tôi, lạnh lùng : "Ăn cơm thì đừng chuyện."
Để ngồi thêm với Tạ Thầm một lúc, tôi ăn bữa cơm này rất chậm.
Tạ Thầm tao nhã bình tĩnh, cũng ăn rất chậm.
Những ngày sau đó, tôi đều có thể gặp Tạ Thầm ở căng tin.
Sớm hay muộn, chúng tôi đều ngồi cách nhau không xa không gần.
Chúng tôi không giao tiếp với nhau tầm mắt của tôi lại không tự chủ mà hướng về phía ấy.
Thỉnh thoảng một ánh mắt giao nhau, nhịp tim tôi lại đập bất thường.
Nhưng khi nghĩ đến mối quan hệ của ấy và Tang Ninh, tôi lại đè nén cảm xao đó xuống.
Bạn thấy sao?