03
Nhưng Tang Ninh vẫn chưa hài lòng, ta nâng cằm tôi lên, cau mày: "Tại sao ta vẫn giữ khuôn mặt này?"
Tôi không biết ta đang chuyện với ai, chỉ cảm thấy nỗi sợ hãi lan tràn khắp cơ thể.
Tôi cũng không biết ta đã nghe thấy gì mà đôi mày cau lại giãn ra.
"Thay đổi ký ức? Như cũng tốt, tôi cũng không quen sống trong cơ thể và khuôn mặt của người khác."
Cô ta đi vòng quanh tôi, lau sạch máu trên cổ tôi, rồi cầm tay tôi ấn vào vết thương của chó nhỏ.
Cho đến khi máu nhuộm đỏ lòng bàn tay tôi, ta lại ấn tay tôi vào cổ và quần áo của mình.
Sau đó, tôi thấy ta ôm chó nhỏ khóc lóc chạy ra ngoài.
Đợi đến khi tôi có thể cử cơ thể, loạng choạng chạy đi tìm bố mẹ.
Thì lại thấy họ ôm Tang Ninh đau lòng an ủi: "Bảo Bảo, không sợ, bố mẹ ở đây."
Tôi xông tới muốn gọi họ lại bị họ ghét bỏ quát mắng: "Cút xa con tôi ra!"
"Bố, mẹ, con mới là con của bố mẹ..."
Tôi khóc đỏ cả mắt, toàn thân run rẩy.
Nhưng họ như không nghe thấy, ánh mắt tôi vô cùng ghét bỏ.
Tôi quay đầu định kéo Tạ Thầm: "Anh ơi, với họ em mới là Nhan Nhan..."
Nhưng Tạ Thầm lại ghét bỏ tránh ra, ánh mắt lạnh lùng tôi, như một người xa lạ.
Tôi điên cuồng khóc lóc: "Em là Nhan Nhan mà, tại sao mọi người đều không nhận ra em?"
Tôi muốn kéo Tang Ninh giả mạo ra khỏi vòng tay mẹ tôi lại bị viện trưởng gọi người giữ lại.
Tôi viện trưởng xin lỗi bố mẹ tôi, xin lỗi Tang Ninh giả mạo tôi.
Tang Ninh ngẩng đầu khỏi vòng tay mẹ tôi tôi, sợ hãi chỉ vào tôi:
"Cô ta là kẻ điên, ta ngược đãi vật, còn muốn bóp c h ế t con."
Bố tôi nhanh chóng thương lượng với viện trưởng, đề nghị đưa tôi đi điều trị sớm, nếu không ở cùng những đứa trẻ này thì thật nguy hiểm.
Viện trưởng đồng ý, áy náy tiễn họ rời đi.
Còn tôi thì bị lãng quên, hoàn toàn bị bỏ lại ở đây.
Nhìn bóng lưng họ rời đi, tôi vùng vẫy muốn chạy đến chỗ họ.
Nước mắt không ngừng rơi: "Bố, mẹ, đưa con đi với, con là Nhan Nhan, đừng bỏ con lại!"
Nhưng tiếng kêu tuyệt vọng của tôi không họ ý.
Chỉ có Tạ Thầm quay đầu tôi một cái.
Tôi lập tức khóc lóc kêu lên: "Tạ Thầm, em là Nhan Nhan mà."
Anh ấy cau mày, lại quay đầu trong tiếng gọi của Tang Ninh.
Lời quở trách của viện trưởng truyền đến: "Tang Ninh, loạn đủ chưa?"
"Tôi không phải Tang Ninh! Tôi là Diệp Hoan Nhan! Tôi là Diệp Hoan Nhan!"
"Có thể đừng phát điên không? Có biết suýt hỏng hoạt quyên góp hôm nay không!"
04
Vì không nghe lời, hình của tôi là bị nhốt vào phòng tối.
Nhưng liên tiếp ba ngày, tôi vẫn không chịu chấp nhận sự thật mình đã trở thành Tang Ninh.
Tôi khóc lóc, đập , đổi lại là ánh mắt kẻ điên của mọi người.
Không còn ai chiều chuộng tôi như bố mẹ tôi nữa.
Họ chỉ cảm thấy tôi có vấn đề, không nghe lời thì nhốt tôi vào phòng tối.
Cho đến khi tôi cuối cùng cũng bình tĩnh lại.
Nhưng tôi vẫn nhấn mạnh với viện trưởng, tôi là Diệp Hoan Nhan, tôi muốn về nhà tìm bố mẹ.
Viện trưởng rất đau đầu với tôi, cuối cùng đưa tôi đến bệnh viện tâm thần ở tỉnh bên.
Nơi đó quản lý nghiêm ngặt, tôi thậm chí không có cơ hội trốn thoát.
Sau đó, tôi cuối cùng cũng ngoan ngoãn, không còn đi lại mình là Diệp Hoan Nhan nữa, mà thừa nhận thân phận và gia thế không thuộc về mình.
Cho đến khi cuối cùng xác định là tinh thần đã bình phục bình thường, tôi mới đổi lại một chút tự do đáng thương, có cơ hội đi học.
Mười năm trôi qua, tôi không quên thân phận của mình, không quên học tập.
Tôi thi đỗ đại học ở Kinh Thị, hoàn toàn thoát khỏi lồng giam.
Nhưng tôi không một ngày quên đi thân phận thực sự của mình, tôi phải tìm lại gia đình của mình.
Khi gặp lại Tạ Thầm ở trường đại học, tôi cảm thán số phận vẫn ưu ái tôi.
Muốn nhận ra ấy không khó.
Anh ấy là hot boy của trường, là học sinh giỏi, là nhân vật phong vân con nhà trời.
Còn Tang Ninh sánh vai bên ấy, dùng tên và gia thế của tôi, cũng trở thành đối tượng ngưỡng mộ và theo đuổi của các học.
Nơi họ đến luôn thu hút mọi ánh .
Ví dụ như bây giờ, mọi người đều im lặng nhường đường cho họ, chỉ có tôi ngây người đứng tại chỗ, Tạ Thầm nước mắt lưng tròng.
Khuôn mặt mơ hồ trong ký ức dần rõ nét, đôi mày lạnh lùng và đôi mắt đẹp như phóng to theo tỷ lệ, đẹp vô cùng.
"Tạ Thầm, em là..."
Anh ấy cau mày, giọng lạnh lùng ngắt lời tôi: "Tránh ra."
Tôi giơ tay định kéo tay áo ấy ấy chỉ cau mày nghiêng người đi qua tôi.
Trong mắt ấy đầy vẻ khó chịu vì tôi cản đường ấy.
Nhưng Tang Ninh liếc tôi một cái, trên mặt nở nụ ánh mắt lại lạnh lùng.
"Bạn học, Tạ Thầm là của tôi nhé."
Giọng này không lớn không nhỏ vừa đủ để các học khác nghe thấy.
Tạ Thầm đã đi xa, Tang Ninh chạy theo ấy: "A Thầm, đợi em."
Những học xung quanh có người thích thú, có người hóng hớt, cũng có người khinh thường tôi.
Bạn thấy sao?