Tình Yêu Không Bao [...] – Chương 21

21

So với việc khiến Tạ Thầm nhớ lại tôi thì việc khiến bố mẹ tôi khôi phục lại nhận thức đúng đắn còn khó hơn lên trời.

Bởi vì tôi có quá ít cơ hội gặp họ.

Mà biến cố xảy ra vào tiệc sinh nhật bố tôi.

Tạ Thầm kiếm hai tấm thiệp mời vào ngày sinh nhật bố tôi, chúng tôi cùng nhau đến.

Đối với sự xuất hiện của tôi, ông ấy tỏ thái độ ghét bỏ, trực tiếp bảo người đuổi tôi đi.

"Nhà họ Diệp không chào đón !"

"Con hiểu, con sẽ rời đi ngay con hy vọng hai người sẽ nhận món quà của con."

Tôi đưa một chiếc hộp tinh xảo cho họ.

Bố mẹ tôi đều không nhận.

Nhưng Tang Ninh lại hất hộp quà xuống đất, hét lên: "Cút khỏi nhà tôi!"

Chiếc hộp rơi xuống đất, nắp hộp bật mở, bên trong là một bộ tượng đất sét cả gia đình.

Đặc biệt là tượng đất sét của mẹ tôi có dán ria mép, tượng đất sét của bố tôi mặc váy xấu xí.

Còn tôi thì ôm một con búp bê đất sét xấu xí, trên đó viết chữ trai.

Bộ tượng đất sét này là món quà tôi tặng họ vào ngày kỷ niệm ngày cưới khi còn nhỏ.

Khi nhận , khóe miệng họ giật giật rằng thích chỉ chốc lát sau đã bị họ cất vào đáy hòm, không bao giờ lấy ra nữa.

Đại khái là vì quá xấu đến mức khó coi.

Ký ức ít ỏi như , tôi hy vọng có thể đánh thức họ.

Bố mẹ tôi cũng thực sự chìm vào suy tư.

Còn Tang Ninh thì trực tiếp đạp vỡ chúng thành từng mảnh.

"Cái thứ rác rưởi này mà cũng tặng ! Thật là bẩn sàn nhà của tôi!"

Ánh mắt bố mẹ tôi ta trở nên xa lạ.

Tang Ninh lúc này mới tỉnh ngộ, hiểu rằng mình đã hỏng chuyện.

Vội vàng kéo tay mẹ tôi: "Mẹ, đuổi ta đi nhanh, con ghét ta."

Nhưng mẹ tôi lại lùi lại mấy bước.

Cô ta lại muốn gọi bố tôi, bố tôi trực tiếp hỏi: "Cô là ai?"

"Bố, con là Nhan Nhan mà."

"Cô không phải!"

Tang Ninh vẫn liên tục khẳng định mình là con của họ.

Giống như đang thôi miên sâu hơn.

Còn tôi cũng với họ rằng tôi mới là người thật.

Cho đến khi họ dùng thủy tinh rạch vào tay mình.

Nhìn lại tôi, họ đã nước mắt lưng tròng, sau đó tát một cái thật mạnh vào Tang Ninh vẫn đang lải nhải không ngừng.

Rồi bóp cổ ta: "Tại sao dám đánh tráo con của tôi!"

Máu mũi Tang Ninh chảy ra, tôi và Tạ Thầm vội vàng kéo bố và mẹ tôi ra.

"Không sao rồi, mọi chuyện đều ổn rồi."

Mẹ tôi cũng khóc thành người nước mắt, muốn chạm vào tôi lại không dám chạm: "Cục cưng, mẹ xin lỗi con, đã để con lạc mất nhiều năm như ."

Tôi ôm lấy bà, liên tục lắc đầu: "Không phải lỗi của bố mẹ."

Cơ thể Tang Ninh bắt đầu trở nên trong suốt, như thể năng lượng đã cạn kiệt.

Cuối cùng hoàn toàn biến mất.

Nhưng tôi lại nghe thấy giọng của ta.

"Diệp Hoan Nhan, tưởng đã thắng sao? Tôi vẫn còn cơ hội, tôi vẫn có thể lại, cuộc sống hoàn hảo rồi sẽ thuộc về tôi."

Tôi không hiểu tại sao ta lại nhắm vào tôi như kiếp này tôi đã bảo vệ người thân và người của mình.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...