17
"Anh điên rồi sao? Thế thân gì chứ?" Tôi tức giận và khó hiểu.
"Em không coi tôi là thế thân của Văn Việt sao? Hai người từ nhỏ đã thân thiết, em mơ cũng gọi ta là trai, ta đến đón em, em liền đi theo ta."
"Hôm đó trong mưa, em cũng hy vọng gặp ta hơn đúng chứ."
Lời của Tạ Thầm khiến tôi sửng sốt cũng bình tĩnh lại.
"Tạ Thầm, nghe cho rõ này, thứ nhất, tôi không coi là thế thân của ai.”
"Thứ hai, người trai tôi gọi trong mơ không phải ấy.”
"Thứ ba, hôm đó trong mưa, tôi cũng không hy vọng gặp ấy.”
"Bây giờ có thể để tôi đi chưa?"
Tạ Thầm ngẩn người trong chốc lát, nắm lấy cánh tay tôi: "Người đó là ai?"
"Tôi là , có tin không?"
Tạ Thầm không gì, rõ ràng là không tin.
Tôi không thèm để ý đến ấy nữa, giật lấy điện thoại của mình rồi đi.
Không biết từ lúc nào, Văn Việt đã cúp máy.
Đến khi ta gọi lại, tôi chỉ báo bình an đơn giản, bảo ta không cần đến tìm tôi, tôi sẽ tự về nhà.
Đêm đó, tôi nằm trên giường co rúm người lại.
Ngủ không yên, trong mơ toàn là giám đốc Vương béo ú và Tạ Thầm với khuôn mặt u ám đáng sợ.
Sáng sớm, hiếm khi tôi không ngủ nướng mà dậy sớm.
Mở cửa lại thấy Tạ Thầm không biết đã đứng ngoài cửa bao lâu.
Tôi không biết ấy có đánh nhau với ai không, trên mặt có vài chỗ hơi sưng đỏ.
Tôi vẫn chưa muốn để ý đến ấy, đóng cửa thẳng thừng.
"Cục cưng." Tay ấy kẹt vào khung cửa, bàn tay vốn đã bị đánh chảy máu giờ lại thấm máu.
Nhưng cách gọi này khiến tim tôi thắt lại, tôi đột ngột kéo cửa ra.
"Anh gọi tôi là gì?" Ngay cả tôi cũng không nhận ra giọng mình run rẩy.
Tạ Thầm đột nhiên ôm chặt lấy tôi.
Anh ấy nghẹn ngào từng câu: "Xin lỗi, xin lỗi."
"Anh nên nhận ra em sớm hơn, rõ ràng em đã ám chỉ như ."
Nỗi tủi thân bị người khác thay thế mười năm vì cách gọi này mà giải tỏa, cuối cùng tôi cũng khóc nức nở.
Tôi đã vô số lần muốn chứng minh với ấy rằng tôi mới là người thật.
Tôi đã thử mọi cách gọi ấy đều không nghe thấy, không thấy.
Bây giờ cuối cùng tôi cũng có cảm giác thuộc về, tôi là Diệp Hoan Nhan, tôi không phải Tang Ninh.
18
Càng biết sự thật, Tạ Thầm càng khó chịu.
Qua lời kể của ấy, tôi biết rằng, từ mười năm trước, ấy đã vô bắt đầu bài xích việc đến gần Tang Ninh giả mạo tôi.
Anh ấy thậm chí còn tự trách mình vì điều đó.
Nhưng không thích ta một cách vô cớ.
Sự xa cách của còn khiến bố mẹ tôi ý, tưởng rằng chúng tôi đã xảy ra mâu thuẫn.
Thực tế là con của họ đã bị đổi từ lâu.
Còn Tạ Thầm ngay từ lần đầu tiên gặp tôi đã nảy sinh cảm giác thân thiết.
Muốn đến gần, muốn tìm hiểu.
Những hành vi và ám chỉ khác thường trước đây của tôi đã gieo vào lòng ấy hạt giống nghi ngờ.
Nhưng khi ấy điều tra ra tôi từng quen biết Văn Việt ở bệnh viện tâm thần và gọi ta là trai, sự ghen tuông đã khiến ấy xua tan những nghi ngờ trước đó.
Lại vì chuyện ngày hôm qua mà càng thêm nghi ngờ, tiếp tục điều tra.
Cuối cùng cũng tìm ra điểm chung giữa chúng tôi.
Mọi chuyện đều thay đổi từ ngày ở nhi viện.
Tạ Thầm như sợ tôi lại biến mất, ôm chặt tôi không buông.
Còn không có cảm giác an toàn hơn cả tôi.
Hôm đó, lại đưa tôi về nhà .
Anh chăm sóc tôi như khi còn nhỏ, lau mặt lau tay cho tôi, chỉ hận không thể đút cơm vào miệng tôi.
Đến tối còn trải chiếu ngủ bên giường tôi.
Thỉnh thoảng lại gọi tên tôi.
Cuối cùng tôi thấy phiền, dùng một sợi dây buộc vào tay chúng tôi.
Chỉ cần kéo một cái là có thể cảm nhận sự tồn tại của đối phương.
Sáng hôm sau thức dậy, tôi phát hiện mình không còn tự do đi lại.
Tạ Thầm đã nhốt tôi lại.
Tôi không thể tin nổi: "Tạ Thầm, gì ?"
"Anh sợ em lại biến mất, cục cưng, em chịu khó vài ngày không? Anh sẽ sớm quay lại, sau đó sẽ không nhốt em nữa."
Tôi không biết muốn gì tôi không còn lựa chọn nào khác.
Ba ngày sau, Tạ Thầm khập khiễng trở về, đeo cho tôi một chuỗi tràng hạt.
Anh thành kính đeo cho tôi và dặn tôi không tháo ra.
Tôi sờ chuỗi tràng hạt, rồi xuống đầu gối : "Anh không phải đi quỳ cầu xin cái này đấy chứ?"
Thấy ấy không gì thì coi như tôi đã đoán đúng.
Tôi tức giận kéo ống quần lên, thấy đầu gối bầm tím và trầy xước.
"Anh có ngốc không? Anh thật sự cho rằng một chuỗi hạt lại linh nghiệm như sao?"
"Anh tin thành tâm thì linh nghiệm, chỉ cầu cho em bách tà bất xâm, sống lâu trăm tuổi."
Tôi sửng sốt, nước mắt trào ra: "Tại sao lại đối xử tốt với em như ? Chỉ vì chúng ta là chơi thời thơ ấu?"
"Đồ ngốc, tất nhiên là vì thích em, cho dù không biết em là Nhan Nhan, vẫn sẽ lòng với em ngay từ cái đầu tiên."
Tôi cúi xuống hôn lên môi : "Tạ Thầm, em cũng chỉ thích thôi."
Bạn thấy sao?