15
"Các người biết đây là phạm pháp không! Tôi sẽ báo cảnh sát!"
Gã bóp mặt tôi, ha hả.
"Biết điều thì ngoan ngoãn ở lại với tôi, nếu không... những người dưới tay tôi còn đang đói."
Một tay gã bóp mặt tôi, một tay sờ soạng eo tôi.
Tôi sợ đến phát khóc, vùng vẫy đe dọa: "Bố tôi là Diệp Tri Viễn, ông dám vào tôi, ông sẽ không thoát đâu."
Có lẽ thấy tôi chắc như đinh đóng cột, tác của gã khựng lại trong chốc lát.
Người quản lý bên cạnh cúi xuống thì thầm bên tai gã vài câu, gã lập tức lớn.
"Đã đến nông nỗi này rồi mà vẫn không hiểu mình đã đắc tội với ai, còn dám tranh giành bố với tiểu thư nhà họ Diệp."
"Muốn bố đến thế, sao không gọi tôi là bố."
"Lại đây, con ngoan, gọi bố một tiếng nào." Bộ mặt ghê tởm đó khiến dạ dày tôi cuộn lên từng cơn.
Trong lúc vùng vẫy, tôi sờ thấy chai rượu, liền cầm lên đập mạnh vào đầu gã.
Gã đau đớn buông tay, sắc mặt cũng thay đổi.
"Bắt lấy nó cho tao! Hôm nay tao chắc chắn phải g i ế t c h ế t nó."
Tôi bị đè xuống đất, giám đốc Vương tát tôi một cái thật mạnh.
Ngay sau đó, quần áo trên vai tôi bị xé rách: "Giả vờ trinh tiết gì chứ."
Trong lúc tôi tuyệt vọng, cánh cửa phòng riêng bị đá tung, khuôn mặt Tạ Thầm phản chiếu trong mắt tôi.
Giám đốc Vương bị ấy túm lấy, liên tiếp.
Tiếng chửi bới hét nhanh chóng chuyển thành cầu xin.
Nhưng Tạ Thầm không có ý dừng tay, khuôn mặt đầy vẻ u ám, nắm toàn là máu.
Sau khi đánh bay răng giám đốc Vương, máu trong miệng chảy không ngừng, không còn sức vùng vẫy, Tạ Thầm ném gã xuống đất.
Rút con dao gọt hoa quả trong đĩa trái cây đâm vào người gã.
"Tạ Thầm! Đừng!" Tôi co rúm người lại, hét lên thất thanh.
16
Lưỡi dao lệch hướng, đâm mạnh vào mu bàn tay của gã, lại một tiếng kêu thảm thiết như tiếng lợn bị g i ế t vang lên.
Những người khác trong phòng đã sớm tản đi, vệ sĩ và người quản lý ở cửa cũng bị người của Tạ Thầm khống chế.
Anh ấy từng bước tiến về phía tôi.
Ánh mắt u ám khiến tôi không khỏi lùi lại vài bước, dựa vào tường.
Bàn tay nhuốm máu của ấy bóp chặt cằm tôi, giọng lạnh lùng:
"Ai bảo chạy lung tung? Có biết đây là nơi nào không?
"Đã tìm mọi cách để tiếp cận tôi, tại sao lại đi dây dưa với những người đàn ông khác? Hay là đây cũng là trò lạt mềm buộc chặt của ?"
Tâm trạng vốn đã buồn bã lại bị kích thích như , tôi cũng bùng nổ.
Quát vào mặt ấy: "Tìm mọi cách để tiếp cận ? Anh tưởng là ai? Cút hết cho tôi! Không cần nữa, tôi không cần gì hết!"
Không cần bố mẹ nữa! Không cần Tạ Thầm nữa!
Anh ấy bóp chặt cằm tôi, ánh mắt càng thêm u ám lạnh lẽo: "Vậy muốn ai? Muốn người trai mà luôn gọi trong mơ à?"
Tôi ngừng vùng vẫy, ấy chăm .
Anh ấy như bị kích thích phát điên, đôi mắt đỏ ngầu hung dữ.
"Tôi trúng rồi à?
"Vậy nên mỗi lần tôi, đều thấy ta? Anh ta khiến khó quên đến sao?"
Đúng lúc này, điện thoại của tôi đột nhiên reo, tôi muốn đẩy ấy ra để nghe điện thoại ấy đã giật lấy.
Trên màn hình điện thoại hiển thị tên Văn Việt.
Tạ Thầm lạnh một tiếng: "Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo liền đến."
"Trả lại cho tôi!"
Nhưng ấy lại nghe máy trước mắt tôi.
Sau đó hung hăng hôn lên, như trừng , cắn môi và đầu lưỡi tôi đau nhói.
Tôi phát ra tiếng rên rỉ vùng vẫy, tay không ngừng ấy.
Trong điện thoại, giọng Văn Việt lo lắng truyền đến: "Nhan Nhan, gì đi, em sao ?"
Tạ Thầm cắn tôi đến mức tôi phải rên lên, giọng Văn Việt chuyển sang tức giận.
Rõ ràng ta đã nghe thấy.
Tôi như bị người ta lột trần sự nhục nhã, trong lòng vừa bi phẫn vừa tủi nhục, nước mắt uất ức lăn dài trên khóe mắt.
Tôi dùng sức cắn môi ấy, khi ấy buông ra, tôi giơ tay tát ấy một cái.
"Cút đi! Tôi không muốn thấy !"
"Là em trêu chọc tôi trước! Tại sao tôi phải cút?"
"Không phải coi tôi là thế thân sao? Bây giờ chính chủ đến rồi thì muốn vứt bỏ tôi?"
"Tôi kém ta ở điểm nào? Khiến em nhớ mãi không quên ta hả."
Bạn thấy sao?