Tình Yêu Không Bao [...] – Chương 13

13

Văn Việt là người duy nhất tôi quen ở bệnh viện tâm thần.

Mẹ ta vì bị ngoại trong thời kỳ mang thai, lại bị con giáp thứ 13 khiêu khích đủ kiểu, cuối cùng sinh khó một bé .

Đáng tiếc là bé không sống , người vốn đã trầm cảm lại hoàn toàn mất trí.

Bị nhà họ Văn đưa vào bệnh viện tâm thần, sau đó gặp tôi thì luôn coi tôi là con mình, thường xuyên bắt tôi ở bên bà ấy.

Trong khoảng thời gian khó khăn đó, tôi nhận sự ấm áp hiếm có từ mẹ Văn Việt.

Cũng quen biết Văn Việt từ đó.

Anh ta thường đến thăm mẹ mình, vì sau khi quen tôi, ta thường xuyên tặng quà cho tôi, quan tâm đến việc học của tôi.

Thực sự có chút dáng vẻ của trai.

Chỉ là sau này mẹ ta mất, ta bắt đầu tiếp quản công ty gia đình, thời gian đến thăm tôi cũng ít đi.

Tôi cũng không trông mong ta còn nhớ những cảm đó nên sau khi đến Kinh Thị cũng không liên lạc với ta.

Văn Việt đến rất nhanh, trước khi đi tôi định với Tạ Thầm một tiếng, nhớ ra mình vẫn chưa có cách liên lạc với ấy nên để lại một tờ giấy nhắn.

Biết tôi không có nơi nào để đi, Văn Việt muốn đưa tôi về nhà họ Văn ở tôi từ chối.

Chỉ để ta giúp tôi tìm một phòng trọ độc lập an toàn và đáng tin cậy, tôi chuẩn bị tự nhà.

Đối với Văn Việt, điều này rất đơn giản, chỉ một cuộc điện thoại là xong ngay.

Cuối cùng ta chủ nhắc đến chuyện tôi bị đuổi học, trên mặt có chút áy náy:

"Nhan Nhan, xin lỗi nhé, nếu em đắc tội với người khác thì còn dễ em đắc tội với nhà họ Diệp, không giúp .”

"Vợ chồng nhà họ Diệp thương con bảo bối của họ nhất, đó là vảy ngược của họ, chỉ đuổi học em đã là tốt lắm rồi."

Tôi nhất thời không biết nên vui hay buồn.

Rõ ràng những đó đều nên là của tôi.

14

Văn Việt đưa tôi đến chỗ ở, căn phòng sạch sẽ và gọn gàng.

Dọn dẹp đơn giản một chút là có thể vào ở.

Đợi đến khi tôi chuẩn bị gọi ta liên lạc với chủ nhà để ký hợp đồng thì nghe ta :

"Anh đã mua chỗ này rồi, em đã không muốn về nhà họ Văn với , thì cứ yên tâm ở đây."

Tôi thực sự không muốn nợ ta, giằng co mãi, cuối cùng chọn cách mỗi người nhường một bước.

Tôi ở nhà vẫn phải trả tiền nhà cho ta.

Sau khi tạm biệt Văn Việt, tôi sắp xếp lại căn phòng đơn giản, rồi bắt đầu bận rộn tìm việc.

Đáng tiếc, một người thiếu kinh nghiệm như tôi, mới vừa tròn mười tám tuổi, muốn tìm một công việc ổn định thật khó.

Cho đến khi một người tự xưng là người tìm kiếm tài năng gọi tôi lại.

"Cô nhỏ, muốn ngôi sao không? Điều kiện của rất tốt, chỉ cần gia nhập công ty chúng tôi, chúng tôi đảm bảo sẽ để đứng ở nơi chói sáng nhất để mọi người thấy."

"Mọi người?" Bố mẹ cũng có thể thấy tôi sao?

"Tất nhiên, chỉ cần đủ nổi tiếng, người thân của có thể thấy trên TV mỗi ngày."

Điều này chắc chắn khiến tôi rất .

Quy trình nhập chức diễn ra vô cùng suôn sẻ, ngay trong ngày, người quản lý đã đưa tôi đi gặp nhà đầu tư.

Nhưng khi bị cầu thay một bộ đồ gợi cảm, đưa đến một phòng riêng đầy những người đàn ông béo bụng, tôi mới biết.

Tôi đã bị lừa.

"Đây là giám đốc Vương, phục vụ người ta cho tốt, sẽ không thiếu tài nguyên cho ."

Gã đàn ông trung niên béo ị tươi gọi tôi: "Đây là Nhan Nhan à? Xinh đẹp thật, lại đây, đến chỗ bố nuôi nào."

Tôi hất tay người quản lý, quay người bỏ chạy.

Nhưng bên ngoài cửa đã có những gã đàn ông lực lưỡng chặn tôi lại.

Chúng dễ dàng khống chế tôi, đưa đến bên giám đốc Vương ghê tởm kia.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...