7
Tôi bị Thẩm Nghiên Thừa bắt lên máy bay riêng, đưa về nước, ấy còn mang theo cả con tôi, Phú Phú.
Thẩm Nghiên Thừa ngồi trong căn hộ rộng lớn của mình bên cảng Victoria, chằm chằm vào Phú Phú một hồi lâu.
Phú Phú chỉ vào mũi ấy: “Mẹ ơi, xấu xí này là ai?”
Tôi đơ người không gì.
Thẩm Nghiên Thừa không biết từ đâu lôi ra một chiếc gương, đưa cho Phú Phú: “Chú xấu á? Con có muốn thử xem con giống ai không?”
Phú Phú, cũng như Bạo Bạo, trông giống hệt cha ruột của mình, là bản sao của Thẩm Nghiên Thừa.
Phú Phú vào gương, rồi liếc sang khuôn mặt của Thẩm Nghiên Thừa.
Sau đó con bé quay đầu lại, tức giận : “Mẹ ơi, mắt thẩm mỹ của mẹ sao mà tệ thế!”
Nói xong, nó nhảy xuống ghế, không thèm quay đầu lại mà bước thẳng vào phòng đã sắp xếp cho nó.
Thẩm Nghiên Thừa mỉm không gì, đứng dậy định bước vào theo, tôi nhanh chóng chắn trước mặt : “Anh định gì Phú Phú? Con bé chỉ là một đứa trẻ.”
Tôi cảnh giác ấy, tôi không rõ trạng hôn nhân hiện tại của Thẩm Nghiên Thừa ra sao, càng không biết ấy có ý định gì với Phú Phú.
Khi tôi định thêm gì đó, đẩy tay tôi ra, thở dài tự giễu.
“Tôi có thể gì? Chỉ là dỗ con ngủ thôi.”
Tối hôm đó, không biết Thẩm Nghiên Thừa đã cách nào.
Sáng hôm sau khi Phú Phú bước ra khỏi phòng, thái độ của con bé đối với ấy hoàn toàn thay đổi.
“Ông già, rồi đấy, cuối tuần cháu muốn đi gặp công chúa Elsa.”
Thẩm Nghiên Thừa khẽ nhéo má con bé, dịu dàng hiếm thấy: “Được rồi, tất cả nghe theo con.”
Anh ấy vừa ngẩng đầu lên, ánh mắt chạm phải tôi, bầu không khí ngay lập tức trở nên khó xử.
Tôi bảo dì đưa Phú Phú đi ăn sáng, rồi quyết định rõ mọi chuyện với Thẩm Nghiên Thừa.
“Tôi sẽ không nhường quyền nuôi Phú Phú cho đâu.”
Thẩm Nghiên Thừa không biểu cảm: “Tôi biết.”
Tôi hơi lúng túng, rồi tiếp: “Còn nữa, có thể giam tôi một lúc, không thể giam tôi cả đời. Tôi sẽ không giống như trước, bị nuôi trong lồng, chỉ cần có cơ hội, tôi vẫn sẽ bỏ chạy.”
Nói xong, Thẩm Nghiên Thừa im lặng.
Anh ấy cau mày suy nghĩ một lúc, sau đó lùi lại, để mở lối đi trước mặt tôi.
“Không cần phải chạy, em muốn đi đâu cũng , không thích ở đây, tôi sẽ giúp em sắp xếp nơi khác.”
“Chỉ là đừng ở quá xa, dù sao Phú Phú cũng đã biết tôi là ba của con bé.”
“Tôi nghĩ, dù em là mẹ, em cũng không có quyền ngăn cản con bé gặp cha ruột của mình.”
Lời của ấy khiến tôi hoàn toàn không biết phải đáp lại thế nào.
Ý ấy là gì?
Thẩm Nghiên Thừa không có ý định giam giữ tôi sao?
Tôi ấy từ đầu đến chân với ánh mắt đầy nghi ngờ, nghi ngờ rằng đang giở chiêu trò.
Nhưng phải thừa nhận rằng, đúng, tôi thực sự không có quyền ngăn Phú Phú gặp cha ruột của nó.
Tuy nhiên, không ngăn cản không có nghĩa là tôi sẽ ở lại đây mãi.
8
Ngày hôm đó, tôi dẫn Phú Phú rời khỏi nhà của Thẩm Nghiên Thừa.
Thẩm Nghiên Thừa muốn sắp xếp chỗ ở mới cho chúng tôi, tôi từ chối.
Tôi tìm một nơi ở mới, sau khi ổn định, tôi gọi cho Y Nặc không ai bắt máy.
Rõ ràng trước đó Thẩm Nghiên Thừa đã đảm bảo với tôi rằng không đưa Y Nặc đi.
Những ngày sau đó, tôi vẫn không thể liên lạc với Y Nặc, cảm giác bất an trong lòng ngày càng lớn.
Thẩm Nghiên Thừa như một miếng cao dán khó chịu, mỗi sáng và tối đều xuất hiện trước cửa nhà tôi.
Và lý do ấy đưa ra luôn giống nhau: “Tôi đến thăm Phú Phú.”
Cho đến một hôm, tôi không thể chịu nổi nữa, kéo ấy sang một bên: “Thẩm Nghiên Thừa, rốt cuộc muốn gì? Những năm qua, chẳng phải đã kết hôn với Hà San San rồi sao?”
“Ngày trước tôi giấu chuyện sinh Phú Phú, tôi biết đó là lỗi của mình, tôi chưa từng nghĩ phải chịu trách nhiệm. Anh cũng không cần phải thế.”
“Anh có gia đình, có cuộc sống của riêng mình, liệu có thể đừng đến tìm tôi nữa không?”
Vừa dứt lời, Thẩm Nghiên Thừa cau mày, tôi với ánh mắt đầy nghi ngờ.
“Ai với em là tôi đã kết hôn? Chuyện này thì liên quan gì đến Hà San San?”
Tôi không biết phải giải thích sao về những mối quan hệ rắc rối này, có vẻ như càng , mọi thứ lại càng trở nên vô nghĩa.
Dù có hiểu lầm, thì ba năm đã trôi qua, những hiểu lầm ấy đã như rễ cây cổ thụ, bám sâu vào tâm hồn, tạo ra một vết nứt khó mà hàn gắn.
“Thôi quên đi.”
Tôi lắc đầu, định đóng cửa lại, Thẩm Nghiên Thừa đã chặn ngay ở cửa.
Đây là lần đầu tiên từ khi gặp lại ấy, tôi thấy ánh mắt sắc lạnh nhất của , như muốn khoan thẳng vào trái tim tôi.
Anh ấy từng chữ một, giọng trầm thấp: “Thạch Nguyệt, chuyện này, em phải rõ cho tôi.”
9
Quá khứ như một cuộn tranh loang lổ, dưới những lời nhợt nhạt của tôi, dần dần mở ra thành một bức họa.
Tôi kể lại cho Thẩm Nghiên Thừa nghe về ngày tôi rời đi, sắc mặt ngay lập tức trở nên u ám.
Sau một hồi lâu, mới chậm rãi lên tiếng: “Tối hôm đó, tôi say quá, tôi nhớ rõ là tôi lên xe của Thẩm Đình. Còn việc tại sao cuối cùng Hà San San lại đưa tôi về nhà, tôi cũng đoán lý do, giờ chưa phải lúc để với em.”
Những câu đố như , tôi đã nghe quá nhiều.
Ngày trước, khi còn là chim hoàng yến của ấy, tôi cố giữ cho mình một khoảng cách nhất định.
Thẩm Nghiên Thừa không muốn , tôi cũng không hỏi.
Nhưng sau nhiều năm, lại một lần nữa nghe những lời quanh co như thế, tôi không thể không bật vì giận.
“Thẩm Nghiên Thừa, thực ra không cần phải với tôi, dù sao ngoài việc là ba của Phú Phú, giữa chúng ta chẳng còn mối quan hệ nào nữa.”
Tôi đứng dậy, “mời” ra khỏi nhà.
Thẩm Nghiên Thừa đứng ngoài cửa, gõ cửa vài câu, tôi không muốn nghe, cuối cùng tôi đeo tai nghe lên và bật nhạc.
Chưa lâu sau khi chuyển đến ngôi nhà mới, tôi nhận cuộc gọi từ Y Nặc.
Số điện thoại hiển thị là từ trong nước.
Giọng từ đầu dây bên kia có chút ngại ngùng: “Nguyệt Nguyệt, cậu có thể… đi cùng mình tham gia một chương trình truyền hình về mẹ con không?”
“Thẩm Nghiên Thừa đưa cậu đi rồi, mình định đến tìm cậu ngay, lại bị Tiêu Hằng cản lại.”
“Mấy ngày qua, ta đã tịch thu điện thoại của mình, còn muốn giành quyền nuôi con nữa. Mình tất nhiên không thể đồng ý! Nhưng ta , chỉ cần mình tham gia chương trình truyền hình mẹ con với ta, thì ta sẽ không tranh giành nữa.”
Dù tôi không biết Tiêu Hằng đang toan tính điều gì, bè gặp khó khăn, tôi nhất định phải giúp đỡ.
Vả lại, tôi đã liên lạc với quản lý cũ, ấy cũng đang tìm một chương trình nhỏ để tôi bàn đạp cho lần tái xuất này.
Giờ lại có chương trình gửi đến tận tay, không nhận thì đúng là ngốc.
10
Sau khi hỏi ý kiến của Phú Phú, tôi dẫn con bé cùng tham gia chương trình truyền hình mẹ con đó.
Quản lý cũng giúp tôi công bố tin tái xuất trên Weibo.
Nhưng đến ngày quay chương trình, tôi mới sững sờ.
Tôi luôn nghĩ đây là một chương trình truyền hình về mẹ và con, khi đến trường quay, tôi mới phát hiện ra rằng đây là chương trình dành cho gia đình ba người.
Điều khiến tôi cứng đờ tại chỗ hơn nữa là Thẩm Nghiên Thừa cũng xuất hiện.
Vừa thấy Thẩm Nghiên Thừa, Phú Phú liền lao đến: “Ông già, hôm nay con sẽ bảo vệ !”
Thẩm Nghiên Thừa tôi với ánh mắt đầy ẩn ý, rồi cúi xuống xoa đầu Phú Phú: “Được, hôm nay ba sẽ dựa vào con.”
Vì Tiêu Hằng vốn đã có lượng người hâm mộ lớn, hơn nữa ta còn thông báo trước trên Weibo rằng sẽ tham gia chương trình cùng con trai.
Vì , một chương trình vốn có độ hot bình thường, ngày hôm đó đã thu hút lượng lớn người hâm mộ vào xem.
Hashtag #Ảnh đế Tiêu Hằng dẫn con riêng tham gia chương trình ngay lập tức leo lên top tìm kiếm.
【Trời ơi, hóa ra đứa bé Bạo Bạo đúng thật là con riêng của Tiêu Hằng.】
【Tiêu Hằng chuẩn bị thông báo kết hôn à?】
【Lầu trên tỉnh táo lại đi, ai biết người phụ nữ này dùng thủ đoạn gì để có con, Tiêu Hằng chỉ là dẫn con trai ruột lên chương trình, chứ đâu có người kia là vợ ấy.】
Phải công nhận rằng, ekip chương trình rất biết cách ý.
Khi thấy khán giả bắt đầu dậy sóng trong phần bình luận, họ đã thay đổi phần thi thử thách sự hiểu ý giữa các cặp đôi thành phần hỏi đáp ngẫu nhiên.
Người dẫn chương trình dùng máy tính để chọn ngẫu nhiên câu hỏi của khán giả trên màn hình lớn.
Sau một vòng quay chọn lựa, màn hình hiện ra một câu hỏi lớn: “Cha mẹ của đứa trẻ có đang trong quan hệ hôn nhân hợp pháp không?”
Phải đây là câu hỏi có vẻ như vô nghĩa đối với các cặp vợ chồng bình thường, tại đây lại là một quả bom nặng ký.
Sắc mặt Tiêu Hằng đen lại, rồi ta thở dài đáp: “Không.”
Lời ta vừa như châm ngòi cho một cơn sóng lớn.
Khán giả bắt đầu bình luận dồn dập: 【Quả nhiên là kia lợi dụng con để leo lên.】
【Tôi nhớ Tiêu Hằng từng có tin đồn với ca sĩ Tô Vân mà? Hai người họ lớn lên cùng nhau, sau đó chẳng hiểu sao lại không đến với nhau. Hóa ra là có người thứ ba chen vào.】
【Tiểu tam là thứ đáng ghét nhất, tam tỉ đi chết đi!】
Người dẫn chương trình ngay lập tức hỏi tiếp: “Vậy hai người không có ý định kết hôn, hay đã ly hôn?”
Tiêu Hằng liếc Y Nặc, tự giễu: “Coi như tôi bị bỏ rơi đi.”
Lời ta vừa dứt, bình luận lại nổ tung, thấy không thể kiểm soát hình, người dẫn chương trình vội chuyển chủ đề.
“Đây là câu hỏi mà tất cả các gia đình đều phải trả lời.”
Nói xong, micro chuyển đến tay tôi.
Tôi đối diện với máy quay, bình thản : “Không có mối quan hệ hôn nhân, ta muốn bao nuôi tôi, tôi từ chối.”
Người dẫn chương trình đang uống nước phía sau máy quay, nghe câu này liền sặc suýt phun nước ra.
【Tôi nghe điều này mà không phải trả tiền ư?】
【Không phải chương trình này có mức độ sốc lớn sao? Tôi cứ tưởng chuyện của Tiêu Hằng đã là đủ sốc, ai ngờ câu chuyện của Thạch Nguyệt còn dữ dội hơn.】
【Có ai biết người đàn ông đó là ai không? Anh ta đã có vợ chưa?】
Người dẫn chương trình cũng đơ ra một lúc lâu, cuối cùng mới lấy lại bình tĩnh: “Ý kiến của Thẩm thì sao?”
Có lẽ Thẩm Nghiên Thừa đã dặn dò trước, nên ekip chương trình không gọi đầy đủ tên ấy. Hơn nữa, ấy luôn rất kín tiếng trước giới truyền thông, không ai biết có liên quan đến Thẩm gia ở Hồng Kông.
Thẩm Nghiên Thừa cầm lấy micro, vẫn giữ nguyên vẻ mặt vô cảm.
“Cũng gần như , ấy thà bao nuôi trai trẻ còn hơn bao nuôi tôi.”
Bạn thấy sao?