Bên trong là những bông trà trắng giống hệt hoa trong phòng tôi.
“Tổng giám đốc ân ái như thế này, bọn tôi muốn không biết cũng khó lắm.”
Tiểu Ngụy vừa vừa rời đi, lẩm bẩm gì đó như “Thưởng Tết cứu rồi.”
Trong văn phòng, tôi ngây người những bông trà trắng.
Tôi từng đọc một câu lãng mạn trên mạng:
“Khi tặng hoa cho ai đó, hãy giữ lại một bông cho mình. Như , sẽ tính lần tiếp theo nên tặng hoa là khi nào.”
Tôi từng chia sẻ câu này lên mạng, tiện tay bình luận một câu:
“Học rồi.”
Khi đó, [S] đã bình luận hỏi tôi thích loại hoa nào.
Tôi đã trả lời thế nào nhỉ?
Trong đầu hiện lên ký ức đầu tiên, là hôm căn bếp đầy ắp hoa.
“Tôi thích nhất là người khác tặng hoa, bất kể là hoa gì tôi cũng sẽ trân trọng!”
12
Cửa văn phòng đột ngột bị đẩy ra.
Tôi ngẩng đầu, ánh mắt chạm thẳng vào đôi mắt đang sải bước vội vã của Thẩm Trì.
Thẩm Trì dừng chân, thu lại bước chân dài vừa định bước tới.
Trên khuôn mặt thoáng hiện vẻ không tự nhiên:
“Em…”
“Anh là [S], phải không?”
Không hiểu lấy đâu ra dũng khí, tôi thẳng vào hỏi.
“Anh…” Thẩm Trì bối rối trong giây lát, rồi ánh mắt bắt đầu dao , rõ ràng là chột dạ.
Đáp án hiện rõ mồn một.
“Người trên mạng ấy, hóa ra là sao?” Tôi thấy thật khó tin.
“Thẩm Trì, thích em à?”
Câu này vừa bật ra, không chỉ Thẩm Trì mà ngay cả tôi cũng sững sờ.
Hả?? Tôi vừa ra như luôn hả??
Thật tự luyến quá đi mất! Xấu hổ ch,et mất!!
“Không phải, em linh….” Tôi vội vã chữa lại.
“Là thích em.”
Thẩm Trì dứt khoát thừa nhận.
Hàng mi của khẽ run rẩy, như thể đã quyết tâm.
“Anh thích em, đã thích từ rất lâu rồi. Vẫn luôn thích em.”
“Muốn hiểu rõ về em, nên cố ý theo dõi tài khoản của em… Anh không phải kẻ biến thái, em đừng ghét …”
“… Dù em ghét , cũng sẽ không ly hôn.”
Giọng của Thẩm Trì ngày càng thiếu tự tin, đầu cúi thấp gần như lẩm bẩm.
Tin tức chấn này khiến tôi hoàn toàn đứng hình.
Trái tim như bị giáng một cú chí mạng, lại nghịch ý chủ nhân mà rộn ràng gõ trống.
“Em… …” Tôi như mất khả năng ngôn ngữ, mãi mới lấy lại lý trí.
“Anh thật sự thích tôi à? Vậy tại sao không theo đuổi tôi mà trực tiếp cầu hôn… tôi nghĩ rằng…”
Nghĩ rằng chọn tôi chỉ vì cốt truyện.
“Anh đã cố gắng rồi…” Giọng của Thẩm Trì bỗng đầy vẻ tủi thân.
“Anh đã thử tiếp cận em, mỗi lần em đều tránh thật xa… Anh không tìm cơ hội.”
À.
Tôi nhớ ra một chuyện.
Bốn năm trước, khi tôi vừa đến thế giới này, từng học đại học với Thẩm Trì một thời gian.
Khi đó, tôi thường xuyên “ cờ” gặp ấy.
Đối mặt với nhân vật nam chính của một cuốn tiểu thuyết, lúc ấy tôi chỉ muốn tránh thật xa, sau đó vì hiểu lầm vai trò của mình mà từ bỏ ý định này.
… Hóa ra, Thẩm Trì đã để ý đến tôi từ rất sớm?
“Hơn nữa, em từng …”
Sự trầm ổn thường ngày của Thẩm Trì lúc này không còn chút gì, gương mặt đỏ bừng như rượu, vành tai càng nóng đến mức như muốn nhỏ ra m,áu.
“Em từng , em muốn một như vụ cướp vào nhà, tốt nhất là đối phương tự tìm đến và tỏ với em.”
“Anh như … có đúng với cầu của em không?”
Tôi ch,et sững.
Chính tôi còn không nhớ mình từng câu đó.
Hơn nữa, ai mà lại ngu ngốc đến mức ghi nhớ lời của người khác rồi biến nó thành thật và thực hiện chứ!
Điều này thật sự…
Khiến người ta lòng.
Nhiệt độ cơ thể dần dần tăng lên, lan ra khắp khuôn mặt.
Tôi cảm thấy cả người mình đang bốc khói, nóng đến mức không chịu nổi.
“Hòa Viễn… Anh có thể gọi em như nữa không?”
Hình như nhận ra sự thay đổi của tôi, ánh mắt Thẩm Trì chằm chằm vào tôi.
Anh bước đến trước mặt tôi, từng chút từng chút tiến lại gần.
Đợi đến khi tôi nhận ra điều bất thường thì đã muộn, Thẩm Trì chặn hết mọi đường rút lui của tôi.
Anh hơi cúi người, hai tay chống lên bàn việc phía sau tôi, tạo thành tư thế như đang giam giữ.
Rõ ràng là một tác khá mạnh mẽ, tôi lại không cảm nhận chút áp lực nào.
Cánh tay của khẽ run, như thể đang rất căng thẳng.
“Có thể không? Có thể chứ?”
“Chúng ta đã kết hôn rồi, em đã đồng ý mà.”
Giọng khàn khàn, không rõ là dụ dỗ hay cầu xin.
Thẩm Trì cúi đầu, không chịu buông tha mà lại càng tiến sát, không để tôi có chút không gian nào để trốn tránh.
“Dừng… dừng lại!”
Tôi cắn mạnh vào lưỡi mình để giữ tỉnh táo, đưa tay đẩy ra một chút.
“Nếu… nếu sẵn lòng bắt đầu lại từ hẹn hò.”
“Được! Anh đồng ý!”
Đôi mắt của Thẩm Trì lập tức sáng lên, như một chàng trai trẻ ngây thơ cuối cùng cũng người đáp lại, niềm vui và sự rung không thể diễn tả thành lời.
Anh rụt rè định lại gần hôn tôi.
Nhưng bị tôi giơ tay chặn lại.
Nhìn đôi mắt đầy ấm ức của , tôi không kiềm chế mà khóe môi cong lên, khẽ .
“Tỏ , tất nhiên cũng phải lại từ đầu.”
13
Tôi và Thẩm Trì chính thức hẹn hò.
Giống như bao cặp đôi bình thường khác, chúng tôi chìm đắm trong một cuồng nhiệt.
Trợ lý Tiểu Ngụy thì thầm với tôi rằng, nụ trên mặt Thẩm Trì chưa bao giờ dừng lại, thưởng Tết tăng gấp đôi, cả công ty thậm chí còn tổ chức nghỉ lễ ăn mừng.
Không biết có phải vì nàng theo đuổi người trong mộng hay không, mà Lâm Vi càng chuyện phóng khoáng hơn.
Cô nàng trực tiếp chúc mừng tôi “lên chức mẹ,” và bị tôi vô đá một cú vào mông.
……
Sau khi đương, tôi mới phát hiện ra cái gì mà “thâm trầm, kiềm chế, lịch thiệp” đều chỉ là định kiến sai lầm về Thẩm Trì.
Anh ấy dính người vô cùng, thường xuyên như một con mèo to xác bám lấy tôi, nũng và tỏ vẻ đáng cứ như chuyện cơm bữa, hoàn toàn khác với hình ảnh trước đây.
Có lẽ là do tôi chiều ấy quá mức, giờ đây Thẩm Trì còn học cách ỷ lại sự cưng chiều của tôi.
“Viễn Viễn… Trước đây em chẳng hề quan tâm chút nào, trên người có mùi nước hoa mà em cũng không hỏi han. Em không hề để ý đến .”
Thẩm Trì mặt mày đầy vẻ oán trách:
“Còn nữa, em để một độc thân qua đêm tại nhà mình, em lại nghĩ rằng sẽ không chịu nổi mà ng,oại , em vẫn không ngăn cản.”
Cái, cái này!
Tôi toát mồ hôi lạnh, cố cãi lý:
“Đó đều là hiểu lầm! Lúc đó… Lúc đó em không tin thích em mà! Chúng ta thậm chí còn chưa quen thân, đã vội vàng cầu hôn rồi…”
Tôi không dám cho biết rằng, khi ấy tôi chỉ coi là một ông chủ hào phóng.
Anh mà biết, chắc chắn sẽ bùng nổ mất!
“Vậy giờ em tin chưa?”
Thẩm Trì bám lấy tôi, ghé sát đầu vào má tôi, khẽ cọ cọ.
“Không tin cũng không sao, sẽ cố gắng.”
“Cố gắng để em cam tâm nguyện đồng ý lời cầu hôn của .”
Một nụ hôn dịu dàng rơi xuống giữa hai hàng chân mày của tôi.
Tôi ngước mắt lên, nụ rạng rỡ.
“Được thôi, để em chờ mong nhé.”
“À này, Thẩm Trì, thích em từ khi nào ?”
“……”
“Nói đi mà, em tò mò lắm—Ôi, Thẩm Trì, mặt đỏ hết rồi kìa!”
“…… Đợi đến khi em đồng ý lời cầu hôn của , sẽ cho em biết.”
“Đồ keo kiệt!”
(Kết thúc chính văn)
Bạn thấy sao?