Ba năm sống cùng Chu Trì An dưới tầng hầm, tôi cờ phát hiện một cuốn sổ đỏ căn biệt thự dưới gầm bàn.
Ngay lập tức, trước mắt tôi hiện lên một loạt bình luận:
【Cười chết mất, nữ phụ chắc không nghĩ đây là quà sinh nhật nam chính tặng đấy chứ? Cả người nghèo kiết xác còn mơ mộng ở biệt thự cơ à?】
【Nam chính thà chen chúc trong tầng hầm ẩm thấp, cũng phải dành điều kiện vật chất tốt nhất cho nữ chính. Trong lòng ấy, nữ chính mãi mãi là công chúa nhỏ cần cưng chiều! Hu hu ngọt quá đi mất!】
【Chàng trai sa cơ trở thành ca sĩ nổi tiếng VS tiểu thư kiêu ngạo sa cơ lỡ vận, muốn xem cảnh nam nữ chính đủ thứ chuyện trong bếp, trong phòng tắm, trên ban công!】
Tôi nghẹn thở.
Gọi điện cho Chu Trì An, vừa kết nối đã nghe thấy ta trêu chọc:
“Cậu mua biệt thự cho thanh mai trúc mã, còn tặng bưu thiếp hai tệ cho , không sợ ấy nổi giận à?”
Chu Trì An bật khẽ, chắc chắn :
“Không đâu, Văn Nguyệt xưa nay luôn dịu dàng hiểu chuyện, hơn nữa ấy quen chịu khổ với tôi rồi.”
“Không giống như Oánh Oánh, nuông chiều từ bé, yếu ớt lắm, cần có người cưng.”
Khoảnh khắc ấy, cảm tôi kiên trì suốt bảy năm bỗng trở nên mệt mỏi.
Tôi quay người, bấm số gọi:
“Ba, con quyết định tiếp quản công ty nhà mình rồi.”
1 Hình như Chu Trì An không biết điện thoại của tôi đã kết nối.
Cuộc trò chuyện vẫn tiếp tục.
Người kia hỏi tiếp:
“Đối xử với thanh mai trúc mã tốt như , đều là đàn ông với nhau, tôi không tin cậu không có chút ý gì.”
“Thật sự cam lòng cưới Văn Nguyệt sao? Yêu nhau bảy năm rồi, không thấy chán à?”
Chu Trì An im lặng một lúc lâu.
“Không giống nhau, một người là giấc mơ, một người là hiện thực.”
“Văn Nguyệt rất tôi, ngoan ngoãn hiểu chuyện, tôi phải có trách nhiệm với ấy.”
Những người khác rộ lên, khen ta đúng là kẻ si .
Không khí sôi nổi ồn ào tiếp diễn.
Tôi cúp máy mới phát hiện tay chân mình lạnh toát.
2 Khi Chu Trì An về, người mang theo mùi rượu.
Men say lộ rõ trên khuôn mặt trắng trẻo của , như thường lệ dịu dàng bước tới nắm tay tôi.
Tôi tránh đi.
Ánh mắt lướt qua sổ đỏ trên bàn trà.
Ánh mắt hơi lóe lên, giọng vẫn rất thản nhiên, không hề chột dạ:
“Nhà Tô Oánh sản rồi, ấy một mình ở Bắc Kinh không dễ dàng gì. Hồi nhỏ bố mẹ ấy từng giúp tôi, về về lý, tôi nên đưa tay giúp.”
“Chỉ giúp một chút thôi mà, có cần tặng cả biệt thự không?”
Chu Trì An hơi nhíu mày:
“Tô Oánh nuông chiều từ bé, sao có thể để một như ấy sống dưới tầng hầm như tôi chứ?”
Lúc ấy tôi mới chợt hiểu.
Thì ra cũng biết không thể để con sống dưới tầng hầm.
Ba năm qua tôi ở đây cùng Chu Trì An, cũng từng bất mãn.
Nhưng Chu Trì An , môi trường ẩm thấp chật chội giúp bùng nổ cảm hứng, sáng tác ra những tác phẩm hay.
Vì tôi đã chịu đựng ba năm mùi ẩm mốc, những con gián khiến tôi sợ phát run.
Tình khiến con người ta liều lĩnh.
Còn khi không , mọi thứ trở thành trò .
Chu Trì An kéo áo khoác ra, lấy từ trong ra một củ khoai lang nướng to.
“Biết em thích ăn nên đã đi vòng qua mua, vẫn còn nóng đây.”
“Hôm nay là sinh nhật em, chúng ta đừng vì những người không liên quan mà mất vui, không?”
Tôi còn chưa kịp gì thì điện thoại của Chu Trì An đã reo.
Tôi chỉ nghe thấy giọng nữ kiêu căng ở đầu dây bên kia.
Không biết ta gì, Chu Trì An bất đắc dĩ day trán, vẫn :
“Em đúng là biết hành người!”
“Biết rồi, qua ngay đây.”
Cúp máy, tôi một cái, nụ nhạt đi nhiều.
Anh cúi người, vội vã đặt một nụ hôn lên trán tôi.
“Bạn có việc gấp, qua giúp chút, lát nữa về cắt bánh kem với em.”
Anh cầm áo khoác, vội vàng đi.
Món quà sinh nhật thì để quên.
Một tấm bưu thiếp, bên trong có một mã QR vẽ tay.
Tôi dùng điện thoại quét thử, giai điệu êm tai từ từ vang lên trong không khí ẩm ướt.
Trên tấm thiệp là hai dòng chữ viết tay của Chu Trì An:
【Đã hứa sẽ viết riêng cho em một bài hát sinh nhật, năm nay cuối cùng cũng .】
【Chúc mừng sinh nhật em, cảm ơn em luôn ở bên .】
Thì ra vẫn còn nhớ lời hứa này.
Ngẩng đầu lên, tôi lại thấy loạt bình luận không ngừng hiện lên:
【Bó tay luôn, nữ phụ cái gì cũng muốn tranh giành, rõ ràng là bài hát nam chính viết cho nữ chính khi hai người tái ngộ có cảm hứng, sao lại thành của nữ phụ , không biết xấu hổ!】
【Nữ phụ này sao mà chiếm hữu tiền người khác ghê ? Tiền nam chính kiếm thì người ta tiêu sao kệ người ta, suốt ngày mặt ủ mày chau mà ngứa mắt.】
【He he, nam chính đi chỉnh đàn giúp công chúa kiêu ngạo rồi, ai cũng biết chỉnh đàn là đang ve vãn đấy, cảnh chơi piano sắp tới rồi nhé!】
Tôi mở WeChat của Chu Trì An.
Anh vốn không hay đăng bài, nửa tháng trước lại đăng bốn chữ: 【Lại gặp ánh nắng.】
Nhưng hôm đó trời mưa.
Theo lời bình luận, hôm đó chính là ngày tái ngộ với Tô Oánh.
Củ khoai lang đã nguội ngắt, tôi không đến.
Xé vụn tấm bưu thiếp, ném vào thùng rác.
Bình luận mắng tôi không biết điều.
3 Một tháng trước, tôi phát hiện mấy bình luận kỳ lạ.
Bọn họ Chu Trì An có một mối đầu thời niên thiếu, là người nhất đời này.
Ban đầu tôi không tin những bình luận lạ đó.
Cho đến khi Chu Trì An thật sự dẫn về một .
Và tôi cũng dựa theo lời bình luận, tìm ra căn biệt thự mà Chu Trì An mua cho ấy.
4 Từ những dòng bình luận, tôi ghép lại toàn bộ câu chuyện.
Chu Trì An và Tô Oánh là nam nữ chính trong một cuốn tiểu thuyết ngôn ngọt sủng.
Cha mẹ Chu Trì An từng người giúp việc trong nhà họ Tô, tuổi trẻ tự ti khiến không dám tiếp cận Tô Oánh, chỉ dám từ xa.
Đến khi nhà họ Tô sản, Tô Oánh trở thành nhi, hai người tái ngộ, thân phận đảo ngược.
Nhưng trong lòng Chu Trì An, Tô Oánh mãi mãi là bé cần nâng niu, thương như báu vật.
Còn tôi, Văn Nguyệt, chỉ là lựa chọn thay thế, là sự tạm bợ trong cuộc đời .
Khi gặp lại Tô Oánh, mới nhận ra, cả đời này không thể sống tạm bợ.
Chu Trì An cả đêm không về.
Gần trưa, có một trẻ đến trước cửa.
Cô ấy mặc nguyên bộ đồ Chanel tinh tế, chỉ riêng chiếc kẹp tóc bình thường trên đầu cũng đã năm ngàn tệ.
Theo lời bình luận, đây chính là nữ chính Tô Oánh.
“Em tới lấy chút đồ.” — Vừa vào cửa, ấy đã nhăn mũi tỏ vẻ khó chịu.
Đi thẳng về phía căn phòng ngoài cùng bên phải.
“Phòng này không vào.”
Đó là phòng thu âm của Chu Trì An, chưa từng cho người ngoài vào.
Có lần dây chuyền ngọc trai của tôi bị đứt, rơi vào phòng ấy, tôi vào nhặt thôi mà cũng nổi giận đùng đùng.
Tôi chặn Tô Oánh lại, ấy bực bội “chậc” một tiếng, trước mặt tôi gọi video cho Chu Trì An:
“Chu Trì An, phiền chết , kêu em tới mà lại không cho em vào!”
Nói vài câu, ta liền nhét điện thoại vào tay tôi.
“Để Tô Oánh vào đi, nhờ em ấy lấy giúp đồ.”
Trong video, Chu Trì An tôi, giọng nhẹ nhàng:
“Văn Nguyệt, tối nay hội mấy nhạc rock tụ tập, đi cùng nhé?”
Tôi còn chưa kịp mở miệng, Tô Oánh đã giành lấy điện thoại:
“Em cũng muốn đi! Chu Trì An, dẫn em theo với!”
Giọng điệu ra lệnh.
Chu Trì An chẳng hề giận, còn nuông chiều:
“Đừng quậy, chỗ đó phức tạp, toàn tụi ăn chơi thôi.”
Tô Oánh bĩu môi, không nữa.
Tôi lặng lẽ ta vào phòng thu lấy một túi nhỏ.
Lúc ra cửa, ta đột nhiên quay đầu, ánh mắt có phần khinh thường:
“Chị yên tâm đi, tôi không có hứng thú với trai chị đâu. Chu Trì An chỉ là con chó của tôi thôi.”
“Các phụ nữ ấy, suốt ngày ganh đua tranh giành, không thấy mệt à?”
“Tôi cũng nhắc nhở chị một câu, con phải biết bản thân, dù ở đâu cũng phải ăn mặc đẹp, vui vẻ lên.”
Bình luận lại bùng nổ:
【Tuyệt quá, thể loại văn dạy dỗ nam chính, chúng ta còn hy vọng rồi!】
【Cô bé này còn chưa tỉnh ngộ đâu, mong chờ ngày ấy cưỡi lên đầu nam chính luôn!】
【Nữ phụ đúng là… ăn mặc nhếch nhác thế ai nổi, nam chính ngủ với ta chắc cũng tính là tai nạn nghề nghiệp mất.】
【Câu “phụ nữ đừng ganh đua” mà phát ra từ miệng nữ chính thì đỉnh quá! Yêu quá trời!】
Tôi cúi đầu lại cách ăn mặc của mình.
Áo thun ở nhà, quần ống rộng, thoải mái, tự nhiên, mà thành nhếch nhác sao?
Tôi không hề yếu thế, thẳng thắn lại ta:
“Hiện giờ ăn mặc, ở đâu, tiêu gì của cũng là tiền của Chu Trì An nhỉ? Khách quan mà , trong đó có một nửa là của tôi.”
Mặt Tô Oánh đỏ bừng vì tức.
Không ngoài dự đoán, tôi lại bị bình luận chửi từ đầu đến chân.
Bạn thấy sao?