Tình Yêu Dưới Mưa – Chương 5

Nhìn người nằm thẳng đơ bên cạnh mình.

Thôi, kệ .

Nhưng chưa bao lâu, người bên cạnh lại bắt đầu rối.

“Em có thể ôm ngủ không?”

“Không cũng không sao, chỉ thôi.”

“Dù gì thì trước giờ cũng là em ôm ngủ, nên giờ thấy hơi lạ tí.”

Tôi nhắm mắt giả vờ ngủ, ngăn không cho ta tiếp tục bẻ cong logic.

Một lúc sau, tôi nghe tiếng lụp xụp loạt xoạt, rồi một bóng đen phủ xuống trước mặt.

Tôi cảm nhận ánh mắt Tống Thư Hành đang dán chặt trên mặt mình, quét qua từng chút một.

Anh thì thầm: “Nếu em không ôm , để ôm em nhé?”

Giọng trầm thấp, nhẹ nhàng, tôi nhớ lại những lần trước đây, khi thì thầm những lời ngọt ngào bên tai tôi.

Tim tôi bắt đầu đập loạn xạ.

Một lúc sau, một cái ôm ấm nóng từ phía sau trùm lấy tôi.

Tống Thư Hành vùi đầu vào cổ tôi, khẽ cọ nhẹ.

Ngứa quá.

Giả vờ ngủ thật khó.

Nhưng người phía sau vẫn chưa thôi mơ tưởng.

“Anh hôn em một cái không?”

“Em không trả lời, coi như đồng ý rồi nha.”

Sau đó, một nụ hôn nhẹ nhàng đặt lên môi tôi.

Mi mắt tôi khẽ run lên theo phản xạ.

Tôi bắt đầu nghi ngờ — có phải Tống Thư Hành đã biết tôi giả vờ ngủ nên cố ý hành tôi không?

May mà cuối cùng ta cũng biết điểm dừng.

Chỉ yên lặng ôm tôi, không gì quá đáng nữa.

Ký ức cuối cùng của tôi trước khi chìm vào giấc ngủ,

Là tiếng thì thầm khẽ khàng của : “Nhớ em quá…”

07

Nhờ “phúc” của Tống Thư Hành, tôi mất ngủ hoàn toàn.

Cả đêm đầu óc chỉ quanh quẩn nghĩ đến những lời .

Mãi đến gần sáng mới thiếp đi một chút.

Tỉnh dậy thì bên cạnh đã trống không.

Quản gia với tôi rằng Tống Thư Hành đã đến công ty, và nhắc tôi rằng tối nay cần cùng tham dự một buổi tiệc.

Tôi gật đầu, rồi ngồi vào bàn ăn.

Phát hiện trên bàn toàn là những món đúng gu của tôi.

Trong lòng không kiềm trào lên một suy nghĩ.

Có phải suốt bao nhiêu năm qua Tống Thư Hành vẫn chưa từng quên tôi?

Suy nghĩ ấy như một mầm cây non đội đất nhú lên, rồi nhanh chóng lan đầy lồng ngực tôi.

Tối đến, tôi theo đến buổi tiệc.

Nóng lòng muốn tìm để hỏi cho rõ mọi chuyện.

Nhưng rồi lại bắt gặp đang đứng trong một căn phòng cùng một người phụ nữ.

Tiếng của ta vang ra từ khe cửa:

“Này, nhẹ tay chút đi mà…”

“Thích không? So với vợ thì thế nào?”

Tôi chằm chằm hai bóng người đang dính lấy nhau.

Cảm giác như mắt mình bị đâm một nhát.

Một lúc sau, tôi nghe thấy giọng trầm của Tống Thư Hành vang lên.

“Thích chứ, to hơn ấy một chút.”

“Vài hôm nữa vợ thấy chắc chắn sẽ sốc lắm, nghĩ tới thôi đã thấy kích thích rồi.”

Tống Thư Hành khẽ , “Anh cũng đang mong chờ đây.”

Đúng lúc này, sau lưng tôi vang lên tiếng bước chân.

Tôi lập tức rời khỏi cánh cửa, vừa huýt sáo vừa quanh ngó nghiêng, cố che giấu hành vi nghe lén của mình.

Người kia tôi như thể đang một kẻ thần kinh.

Chờ người đó đi khuất, tôi liền ngồi bệt xuống dựa vào tường, toàn thân không còn chút sức lực.

Cứ thế lặng lẽ khóc.

Quả nhiên tôi lại tự mình đa rồi.

Thật ra năm xưa cũng là tôi có mục đích riêng mà tiếp cận Tống Thư Hành trước.

Nếu giờ muốn trả đũa, tôi cũng có thể hiểu .

Chỉ là… trái tim tôi vẫn không kiềm mà thấy nghẹn ngào, chua xót.

Vừa mới buồn một lúc, lại có người đi ngang qua.

Tôi lập tức đứng bật dậy, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.

Giả vờ mạnh mẽ.

Cái quỷ gì , ông trời à, đến cả thời gian buồn bã mà cũng không cho tôi chút à?

Tôi đâu biết rằng, sau khi tôi rời đi, từ căn phòng bên cạnh lại vang lên tiếng… mèo kêu.

08

Tôi lang thang trong buổi tiệc mà chẳng có mục tiêu gì.

Không ngờ lại chạm mặt một người quen cũ.

Chu Ngữ Sân – đàn từng đi du học cùng tôi hồi đại học.

Lúc mới ra nước ngoài, tôi còn từng sống chung với ta một thời gian.

Sau đó ta cặp một chị đại nhà giàu, rồi lập tức dọn ra ngoài.

Trên mặt Chu Ngữ Sân vẫn là nụ ngả ngớn quen thuộc, bên cạnh đứng một nàng xinh đẹp.

Bỗng nhiên nàng hất cả ly rượu lên mặt ta, rồi tát cho một bạt tai.

Biểu cảm của Chu Ngữ Sân không hề thay đổi, thậm chí còn tươi hơn.

Tôi nghi ngờ hợp lý rằng — ta bị đánh mà lại thấy khoái.

Sau khi rời đi, tôi tiến lại, đưa cho ta một gói khăn giấy.

“Anh sao thế, đàn ? Bị chị đại đá rồi à?”

Chu Ngữ Sân thấy tôi thì hơi nhướng mày ngạc nhiên.

Sau đó lại quay về dáng vẻ chẳng nghiêm túc gì:

“Ừ đấy, mà em bây giờ trông có vẻ sống tốt phết nhỉ? Có muốn bao nuôi đàn không?”

Tôi mỉm , móc điện thoại ra cho ta xem số dư tài khoản.

Ngay lập tức ta câm nín.

Khỉ thật, tâm trạng tôi lại càng tệ hơn rồi đây.

Lúc này, một nhân viên phục vụ cầm khay rượu đi ngang qua.

Tôi nghiêng người tránh, không cẩn thận lại giẫm lên vạt váy.

Mất đà ngã nghiêng sang một bên, may mà có Chu Ngữ Sân đỡ kịp.

Nhưng giây tiếp theo, một lực kéo mạnh từ phía sau lôi tôi ra.

Lưng tôi tựa vào một lồng ngực rắn chắc.

Là Tống Thư Hành.

Sắc mặt ta rất khó coi.

Tay bám lấy cánh tay tôi siết chặt.

Tôi giãy ra không .

Chuyện gì trời, sao đột nhiên ta lại khó chịu như thế?

Không lẽ là vì chuyện cũ vừa rồi chưa kịp giải thích rõ?

“Vị này là…?” – Chu Ngữ Sân mở miệng hỏi.

Tống Thư Hành khẽ nhếch môi, chìa tay ra: “Tôi là chồng hợp pháp của Hứa Cẩn.”

Anh ta cố nhấn mạnh hai chữ “hợp pháp”.

Chu Ngữ Sân gật đầu, cũng đưa tay ra định bắt.

Thì ngay lúc đó, một cuốn sổ kết hôn rớt ra từ tay áo của Tống Thư Hành.

“Xin lỗi, vô rơi ra thôi.”

Chu Ngữ Sân gượng: “Haha, lần sau nhớ cẩn thận nhé.”

Tống Thư Hành cúi xuống nhặt lấy, phủi phủi bụi.

Rồi bất ngờ mở ra, dí ảnh cưới vào sát mặt Chu Ngữ Sân.

“Anh Chu muốn xem ảnh cưới của bọn tôi à? Thôi , cho xem luôn.”

Chu Ngữ Sân: “… Tôi có là tôi muốn xem đâu?”

“Tổ chức đám cưới khi nào nhỉ? Cái này để tôi bàn lại với vợ tôi rồi sẽ mời .”

Chu Ngữ Sân: “Khoan, ai hỏi mấy chuyện này trời?”

Tôi đứng bên cạnh mà chỉ muốn móc chân đạp đất cho đỡ quê.

Tống Thư Hành rốt cuộc đang bày trò gì ?

Toàn mấy lời y như cố cho ai đó nghe.

Tôi quay đầu , thì thấy người phụ nữ từng ở trong phòng với Tống Thư Hành lúc nãy đang xoay người rời đi.

Lại về phía Tống Thư Hành, sắc mặt ta vẫn u ám.

Không lẽ hai người vừa cãi nhau, giờ ta đang cố chọc giận ta bằng cách diễn kịch với tôi?

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...