Món quà bị ném lăn lóc vào góc phòng.
Ánh mắt Tống Thư Hành vẫn chằm chằm tôi, hoàn toàn không ý đến chuyện bên kia.
Tôi cảm thấy cực kỳ nhục nhã.
Không phải vì họ chê quà tôi rẻ tiền.
Mà vì đến cả tôi còn không dám bước lên thừa nhận – đó là quà tôi tặng Tống Thư Hành.
Tôi ghét cái bản thân tự ti lúc đó đến mức phát tởm.
Nếu quen Tống Thư Hành chỉ khiến tôi cảm thấy tự ti và buồn bã, thà tôi buông tay.
Tôi nhớ lại lời cảnh cáo mà cùng phòng của đàn chị đã với tôi hôm qua.
Cô ta : “Cậu và Tống Thư Hành vốn không cùng một thế giới.”
Điều này, thật ra tôi hiểu rõ hơn bất kỳ ai khác.
Thừa nhận sai lầm lúc này cũng tốt thôi.
Dù gì thì, đến với Tống Thư Hành vốn là điều ngoài kế hoạch.
Vì ấy mà tôi biến thành kiểu người mình từng ghét nhất – mấy cặp đôi hôn nhau trong thư viện.
Đã đến lúc thay đổi rồi.
Thế là tôi lắc đầu: “Em chẳng có gì để giải thích cả.”
Tôi quay người bỏ đi.
Tống Thư Hành không đuổi theo.
Sau đó, tôi nộp hồ sơ xin chương trình trao đổi sinh viên của trường.
Hôm ra sân bay đi du học, Tống Thư Hành thậm chí còn đuổi đến mắng tôi một trận.
Anh mắng tôi cả đời cũng đừng hòng phát tài.
Câu đó thật sự rất ác.
Tức quá tôi cho một phát vào mặt.
Tống Thư Hành ôm má, giọng khàn khàn.
“Hứa Cẩn, đừng để gặp lại em, nếu không sẽ không tha cho em.”
Vậy nên tôi nghĩ – chắc là hận tôi lắm.
Tính đến hôm nay, tôi và đã không liên lạc suốt năm năm rồi.
Thế nên tôi thật sự không hiểu nổi – vì sao Tống Thư Hành lại muốn cưới tôi.
06
Vấn đề cũ còn chưa nghĩ thông, thì một rắc rối mới lại ập đến.
Tên lừa đảo Tống Thư Hành này, mở miệng là dối không chớp mắt.
Anh ta tụi tôi đã sống chung năm năm rồi, rồi cứ thế dắt tôi về nhà.
Đáng sợ hơn là — trong căn biệt thự thật sự có đầy đủ đồ dùng sinh hoạt của con .
Tôi xuống bộ đồ ngủ màu hồng trên người mình.
Không lẽ… đây là đồ của “Phẩm Như”?
Đúng lúc đó, tiếng nước trong phòng tắm ngừng lại.
Tống Thư Hành chỉ quấn mỗi chiếc khăn tắm bước ra ngoài.
Những giọt nước từ tóc ta rơi xuống, trượt qua từng múi cơ bụng rõ ràng, rồi biến mất sau lớp khăn tắm.
Anh ta tôi, từng bước tiến lại gần.
Rồi cúi người xuống.
Mùi sữa tắm trên người bao trùm lấy tôi.
Tôi theo phản xạ nhắm mắt lại.
Đẩy nhẹ ta ra.
Ánh mắt Tống Thư Hành thoáng hiện vẻ thất vọng.
Nhưng vẫn nhẹ nhàng : “Không sao, biết em chưa nhớ lại gì hết. Anh sẽ ngủ ở chỗ khác.”
Tôi thở phào, gật đầu.
Kết quả giây sau, ta trực tiếp kéo chăn ra nằm đất ổ.
Ủa khoan đã, biệt thự to thế này, chẳng lẽ chỉ có một phòng ngủ thôi sao?
Như đoán suy nghĩ trong đầu tôi, Tống Thư Hành lên tiếng giải thích:
“Các phòng khác lâu lắm không ai dọn, muộn rồi cũng ngại gọi dì giúp việc dậy.”
“Không sao đâu, ngủ dưới đất cũng , em đừng thấy áy náy.”
“Mặc dù bình thường em luôn ôm ngủ, không ôm thì vẫn cố ngủ .”
Tôi: “…”
Tôi thật sự không thể tiếp tục giả vờ mất trí nhớ nữa.
Muốn hỏi ta một câu: Tôi ở nước ngoài suốt năm năm qua thì ôm ngủ kiểu gì?
Nhưng cuối cùng tôi vẫn cố gượng , một câu “Chúc ngủ ngon”.
Lần đầu ở trong một nơi lạ lẫm, lại có người cứ trở mình liên tục bên cạnh.
Người vốn ngủ ngon như tôi cũng bị mất ngủ.
Đến lần thứ mười bảy Tống Thư Hành trở mình rồi lẩm bẩm “Lạnh quá”, tôi không chịu nổi nữa.
Tôi bật đèn đầu giường: “Hay là lên giường ngủ đi, tôi…” — sẽ qua phòng bên cạnh.
Nhưng chưa kịp hết câu, ta đã nhanh như chớp chui lên giường.
“Cảm ơn vợ .”
Tôi: …
Bạn thấy sao?