Chạm mắt xong, đồng tử ta sẽ hơi né tránh một chút.
Sau đó lại với tôi một cái.
Trong mắt tôi, nụ đó đúng kiểu trêu ngươi.
Như thể đang : “Học đi, có cố thế nào cũng không đuổi kịp tôi đâu.”
Tức đến mức tôi muốn bóp gãy luôn cây bút.
Lần thi thử cuối cùng trước kỳ thi đại học, Tống Thư Hành chặn tôi lại.
Anh ta hỏi tôi muốn thi trường nào.
Tôi ngẩng cao đầu , “Tôi muốn thi vào Đại học Kinh!”
Anh ta lại , : “Anh cũng muốn thi Kinh Đại, em hơi yếu môn Lý, có thể dạy kèm cho em.”
“Chúng ta cùng cố gắng, cùng đậu Kinh Đại nhé?”
Hừm, rõ ràng là đến để khiêu chiến.
Còn chê tôi dốt Lý nữa chứ.
Tôi thẳng thừng từ chối: “Không cần, tôi tự học cũng đậu Kinh Đại.”
Có lẽ vì tức quá nên tôi bùng nổ tiềm năng.
Trong kỳ thi đại học, tôi thi vượt sức, tổng điểm chỉ thua Tống Thư Hành đúng năm điểm.
Gặp lại ta trong ngày nhập học, tôi nghênh mặt đến nỗi lỗ mũi suýt chọc thủng trời.
Không ngờ đúng không?
Chị mày tự thi đậu đấy!
04
Lên đại học rồi, Tống Thư Hành vẫn nổi đình nổi đám.
Ngay ngày đầu nhập học đã khiến tường confession nổ tung.
Một đống người cố moi info của ta.
Nhưng không ai là ngoại lệ, tất cả đều bị từ chối.
Ngay cả một đàn chị khoa nghệ thuật, xinh đẹp như tiên nữ cũng không ngoại lệ.
Chị ấy lại thuộc dạng gia đình có tiền.
Vì sinh hận, chị buông lời:
Chỉ cần ai tán đổ Tống Thư Hành rồi đá ta thật đau, sẽ thưởng mười triệu.
Không ít người ghi danh.
Vì vốn đã có nhiều người muốn theo đuổi Tống Thư Hành sẵn rồi.
Nếu thành công thì vừa có tiền, vừa có ta – lời đôi đường.
Tôi cũng đi đăng ký.
Nhưng tôi là vì quá nghèo.
Trước khi đi tỏ , tôi thức trắng đêm học thuộc một trăm câu thả thính siêu sến.
Kết quả hôm sau còn chưa hết câu đầu, đã bị ta ôm chặt.
Anh ấy nhẹ nhàng đặt cằm lên vai tôi.
Nhịp tim của đập thình thịch truyền qua người tôi.
Tôi nghe thấy : “Tốt quá rồi, em cũng thích .”
Tôi không hiểu sao lại dùng từ “cũng”.
Tối hôm đó, Tống Thư Hành đăng bài công khai cảm.
Còn đi bình luận từng bài confession có tên mình, như sợ thiên hạ không biết đã có .
Lúc đó tôi mới hiểu ra.
Tôi đã thấy lạ sao tán dễ .
Cứ tưởng là do mấy câu thả thính của tôi hiệu quả.
Ai ngờ ta chỉ đang lấy tôi bình phong để đỡ fan nữ.
Sau một tuần quen nhau,
Tôi hẹn cả và đàn chị ra sân thể thao.
Nói thẳng với Tống Thư Hành là muốn chia tay, rồi tôi chạy đến chỗ đàn chị.
Chuẩn bị tinh thần nhận thưởng mười triệu.
Không ngờ Tống Thư Hành lại đuổi theo.
Anh kéo tay tôi lại, nghiêm túc xin lỗi:
“Xin lỗi em , có phải hôm qua hôn mạnh quá, em giận rồi đúng không?”
“Em đáng quá, không kìm . Anh sẽ cố gắng kiềm chế, lần sau sẽ hôn nhẹ hơn.”
“Đừng chia tay nhé?”
Ơ kìa, đang cái quỷ gì thế?
Đàn chị chúng tôi, mắt đỏ hoe rồi bỏ chạy.
Tôi móc điện thoại ra xem, suýt ngất.
Chị ấy chửi tôi từ trong ra ngoài:
【Trước mặt tôi còn dám phát cẩu lương, lại còn đòi tiền nữa! Tôi là người rẻ mạt sao?】
【Chúc hai người bên nhau trọn đời nhé, cảm ơn!】
【Mặt vàng cực to jpg.】
Trời ơi, đúng là hiểu lầm to đùng.
Tôi còn chưa kịp giải thích thì chị ấy đã chặn tôi rồi.
Còn Tống Thư Hành thì vẫn nắm tay tôi níu kéo cảm.
Y hệt mấy đứa con nít bám mẹ đòi mua snack .
Tôi ngửa đầu trời 45 độ.
Hối hận vô cùng vì lúc đó không ký hợp đồng với đàn chị gì đó.
Giờ thì hay rồi.
Tiền không có, lại vướng thêm một Tống Thư Hành siêu dính người.
Cuối cùng tôi và Tống Thư Hành cũng không chia tay .
Vì tôi phát hiện, mấy môn như toán cao cấp, đại số tuyến tính, đống số loằng ngoằng tôi không hiểu – ấy hiểu hết.
Thậm chí còn có phương pháp giải đặc biệt, xịn hơn cả mấy app bài tập.
Và thật lòng mà , Tống Thư Hành hôn siêu giỏi.
Mỗi lần hôn , đầu óc tôi như bị mờ, tim thì đập loạn xạ.
Tôi nghĩ… chắc tôi bắt đầu thích hôn rồi.
05
Mối quan hệ giữa tôi và Tống Thư Hành bắt đầu rạn nứt vào đúng ngày sinh nhật ấy.
Khi tôi đến phòng bao tổ chức sinh nhật cho , phát hiện bên cạnh đang ngồi một .
Tôi nhận ra ấy – là cùng phòng với đàn chị kia.
Lúc tôi tìm đàn chị để đăng ký “dự án mười triệu”, ta cũng có mặt.
Mà bây giờ, Tống Thư Hành lại ngồi cạnh ta, ánh mắt lạnh nhạt tôi.
Tôi lập tức hiểu ra – đã biết tôi tiếp cận vì mười triệu.
Anh : “Hứa Cẩn, chỉ cần em giải thích, sẽ tin em.”
Tôi há miệng, định gì đó.
Đúng lúc này, đám của lấy ra một túi quà, rồi lôi đồ bên trong ra xem.
Là một chiếc khăn len tôi đã đan suốt một tháng, và một đôi giày bóng rổ tôi dành dụm hai tháng sinh hoạt phí để mua.
“Cái này ai tặng cho thiếu gia Tống thế, thiếu thành ý quá rồi nha?”
“Không coi ấy ra gì à? Khăn thì xấu tệ, chắc chín nghìn chín miễn phí ship hả?”
Bạn thấy sao?