Hiệu trưởng Chu bị khí thế “đại gia” của cho sửng sốt.
“Đi thôi, Tiểu Du Du, mình về mở quà nào!”
Anh vác hai bao to hơn cả thân người lên vai, dẫn đường quay về ký túc của tôi.
Trong đống đồ, có một túi nhỏ là đồ dùng cá nhân của .
Còn lại toàn là quà tặng tôi, đồ ăn vặt, thú nhồi bông, mỹ phẩm…
Tôi vốn định nấu cháo, cân nhắc xong, tiện tay rút cái bánh mì trong đống quà bữa sáng.
Rồi nhanh chóng mượn phòng thầy giáo không thường ở để cho Cố Tiêu tá túc.
Anh phản đối dữ dội, vô dụng.
Đồ mang quá nhiều, căn phòng nhỏ của tôi chứa không xuể.
Đợi mẹ tôi trở về, tôi chuyển toàn bộ về nhà.
Bà vốn đã quen Cố Tiêu từ trước, biết đích thân đến tận vùng núi tìm tôi thì hết lời căn dặn tôi phải “tiếp đãi cho tử tế”.
Tôi đành tuân lệnh.
Với tư cách “sinh vật lạ”, Cố Tiêu rất hào hứng với cuộc sống nơi núi rừng.
Ngày đầu, kéo tôi lên núi hái nấm.
Ngày hai, rủ tôi xuống suối bắt cua, tôm.
Ngày ba, mở một vạt đất trồng rau trước cổng nhà tôi.
Ngày bốn, nguyện giáo viên thể dục của trường.
Ngày năm, hái sạch đào trong cả thôn…
Tôi cứ tưởng sẽ không chịu nổi khổ cực, không ngờ lại thấy vui ra mặt.
Dưới công sức gieo trồng không ngừng của , danh xưng về cũng thay đổi:
Từ “cậu thanh niên kia”, “Cố Tiêu” thành “Tiểu Tiêu”, “thầy Cố”, “người nhà Ninh”…
Suốt khoảng thời gian đó, chưa từng nhắc tới Thẩm Diệp Chu, cũng chưa hỏi tôi vì sao đột nhiên biến mất.
Anh không , tôi không hỏi, cứ coi như đang đi nghỉ dưỡng.
Điện thoại nhận quá nhiều tin nhắn, thấy phiền nên tắt nguồn vứt vào ngăn kéo, chẳng thèm lại.
Một tháng sau, bắt một con gà rừng, hớn hở sẽ hầm canh cho tôi ăn, bật điện thoại để tra công thức.
Không biết đã thấy gì, mà lập tức vứt gà lại, chạy biến mất năm sáu tiếng.
Cuối cùng, con gà đó vẫn là mẹ tôi lo liệu.
Tối hôm đó ăn xong, kéo tôi lên núi ngắm hoàng hôn.
Trên mặt là vẻ nghiêm nghị hiếm thấy.
Tôi trầm mặc hồi lâu, cuối cùng gật đầu đồng ý.
Lên tới đỉnh, ánh chiều ráng rực cháy nhuộm đỏ những ngọn núi xanh mướt, đẹp đến ngây ngất.
“Tiểu Du, về thôi.”
Cố Tiêu ngồi lên một tảng đá lớn, mở lời khuyên nhủ.
“Được thôi.” Tôi đưa ra điều kiện.
“Nhưng phải cho tôi biết, và Trương Bân đã giao dịch gì?”
Ngay từ lúc Trương Bân dùng cách vòng vèo “giao” Cố Tiêu tới đây, tôi đã đoán có điều gì đó.
Nhưng đoán và đối diện là hai chuyện khác nhau.
“Trương Bân nào?” Cố Tiêu giả ngu.
Diễn xuất quá tệ, tôi chẳng nỡ .
“Tài xế của mẹ Thẩm Diệp Chu, Diệp Tầm. Anh từng đặt biệt danh cho ông ta là ‘Chân lính’.”
Tôi bổ sung rất nghiêm túc, “Là ‘chân’ trong lính tráng.”
“À… ông ta à…”
Anh gãi đầu ngượng ngùng.
“Ông ấy hứa giúp tôi tìm , tôi thì hứa sẽ đưa về.”
“Tôi mà không chịu về thì sao?” Tôi lười vòng vo.
12
“Cô về hay không là tự do của . Mục tiêu của tôi là tìm , không bao gồm dịch vụ hậu mãi.”
Anh ra vẻ thản nhiên, đôi chân dài hết đá bên này lại gõ bên kia đã “bán đứng” .
Rõ ràng trong lòng không bình thản như vẻ mặt.
Anh có điều đang giấu tôi.
“Cố Tiêu, tôi không muốn về.”
Tôi đá bay một viên đá nhỏ, nó lăn lóc xuống sườn núi,
“Cảm giác bị người ta giật dây điều khiển… thật sự quá tệ.”
“Bác Diệp đúng là hơi mạnh tay thật…” Anh ủ rũ, ánh mắt đầy thông cảm.
“Chú Thẩm mất sớm, vài năm trước trai Thẩm Diệp Chu lại gặp chuyện… Bà ấy một mình gánh cả công ty, cũng không dễ dàng gì…”
Tôi bật , giọng lạnh như băng.
“Không, bà ta chẳng hề yếu đuối. Bà ta thủ đoạn sắt thép, vì đạt mục đích có thể không từ thủ đoạn, kể cả tính mạng người khác!”
Tôi nghiến răng, từng chữ như đinh đóng cột.
Cố Tiêu giật mình bật dậy khỏi tảng đá,
“Tiểu Du, rốt cuộc bà ta đã gì ?”
Anh đứng thẳng người, cả cơ thể căng cứng như dây đàn.
“Anh muốn nghe sự thật.”
“Chuyện bà ta , nhiều lắm, không biết nên kể từ đâu.”
Tôi cúi đầu suy nghĩ một chút, rồi khẽ:
“Nếu không ngại, thì bắt đầu từ ba tôi .”
“Ba tôi có tật xấu là bệnh không chịu đi khám. Đến khi phát hiện thì đã suy thận, cần ghép ngay.”
“May mà ông ấy còn may mắn, vài ngày đã tìm nguồn hiến phù hợp.”
“Cũng trong lúc đó, Diệp Tầm buộc tôi chia tay Thẩm Diệp Chu. Tôi biết ấy bị giam lỏng, nhà có chuyện, tôi không lo .”
“Lúc ấy tiền phẫu thuật còn thiếu chút, vay mượn thì cũng không phải vấn đề lớn.
Tính tới chi phí sau mổ, mẹ tôi và tôi quyết định bán nhà.”
“Có người biết hoàn cảnh nên đồng ý đặt cọc 30% trước, ngay trước ngày phẫu thuật lại đột ngột đổi ý.”
“Hôm mổ, bác sĩ chính cũng biến mất, y tá là có ca cấp cứu khác.”
“Mọi chuyện quá trùng hợp, tôi nổi nóng chạy đến văn phòng viện trưởng, thì thấy… Diệp Tầm ở đó.”
“Lúc đó tôi mới biết, mọi biến cố đều do bà ta đứng sau giật dây.”
“Bà ta không chối, còn nếu tôi vẫn chọn , thì cả nhà tôi sẽ không có chỗ dung thân ở Bắc Thành.”
“Tôi khi đó còn trẻ, nghĩ rằng tiền không thể mua hết mọi thứ, không thể mặc sức lộng hành.”
“Tôi chuyển viện cho ba, chạy vạy các bệnh viện, bị thực tế tát thẳng vào mặt.”
“Thời gian quá gấp, chẳng bệnh viện nào dám mổ gấp như , nhà tôi rao bán mãi cũng không ai hỏi.”
“Chần chừ chút nữa, ba tôi chuyển nặng, vào giai đoạn cuối suy thận.”
“Cố Tiêu, có hiểu không… cái cảm giác bất lực ấy, khi sinh mạng bị người khác nắm trong tay,
dù có vùng vẫy thế nào cũng chẳng tạo chút sóng gió nào…”
“Sau đó… chuyện biết rồi.”
“Tôi cầm hai triệu bà ta đưa, lời chia tay với Thẩm Diệp Chu.”
“Bà ta đưa bác sĩ giỏi nhất mổ cho ba tôi thật,
sau mổ, phản ứng thải ghép nghiêm trọng,
ông bắt đầu bước vào con đường lọc máu dài đằng đẵng…”
“Gia cảnh kiệt quệ, ba tôi không muốn tôi và mẹ lún sâu vào cái hố đen này mãi mãi…
nên cuối cùng đã chọn cách… kết thúc.”
13
Mặt trời lặn xuống dưới đường chân trời, bóng tối cuồn cuộn kéo đến, bao trùm cả không gian.
Tóc mái bị gió núi hất tung, che khuất tầm mắt tôi.
“Anh Tiêu, còn nhớ lần tôi nhờ sao chép lại hồ sơ mổ và bệnh án của ba tôi không?”
“Buổi họp lớp hôm đó tôi tìm đến người học y ở nước ngoài, không phải để hỏi gì về y thuật, mà là để xác nhận xem có đúng như Diệp Tầm , rằng bà ta không ra tay trên bàn mổ hay đơn thuốc của ba tôi.”
“Tôi cầu đừng ra mặt vì tôi khi Thẩm Diệp Chu mỉa mai, là vì không muốn chuyện lớn, sợ Diệp Tầm biết tôi đang âm thầm điều tra.”
“Tôi sợ bà ta trút giận lên mẹ tôi… tôi đã mất ba rồi, không thể để mất cả mẹ .”
“May mà thuốc men và điều trị đều hợp lý, không có sơ hở. Nhưng biết bà ta không trực tiếp chết ba tôi, tôi vẫn không thể bớt căm ghét.”
“Mấy năm qua tôi sống rất khổ, nếu Diệp Tầm là đao phủ, thì Trương Bân chính là tay sai người không thấy máu.”
“Tôi biết vẫn xem Thẩm Diệp Chu là thân, biết muốn giúp cho ta, giữa tôi và ta đã có quá nhiều người chen vào, quá nhiều chuyện chen vào, không thể quay lại nữa.”
“Hồi còn nhỏ, tôi từng nghĩ chỉ cần nhau thì có thể vượt qua mọi chuyện.”
“Đến khi đầu rơi máu chảy mới hiểu, là thứ yếu ớt nhất trên đời.”
“Nếu từ bỏ Thẩm Diệp Chu có thể đổi lấy nửa đời bình an cho mẹ con tôi, tôi chấp nhận.”
Tôi bị những ký ức nặng nề đè ép đến nghẹt thở, nước mắt cứ thế lặng lẽ trào ra.
Cố Tiêu từ từ ôm tôi vào lòng, không gì, hơi ấm từ người ấy vẫn xuyên qua lớp áo mỏng, khiến lòng tôi dịu lại đôi chút.
“Anh rút lại lời vừa rồi, Diệp Tầm không đáng để cảm thông… vẫn muốn giúp cho Thẩm Diệp Chu,” giọng ấy khẽ vang bên tai tôi.
“Anh biết em vì hận mẹ ta nên ghét luôn cả ta. Nhưng Thẩm Diệp Chu vô tội.”
“Không ai quyền chọn nơi mình sinh ra. Phải con của người như , đâu phải lỗi của ta.”
“Nếu không vì trai gặp chuyện, cả đời ta cũng chỉ là công tử nhà giàu rong chơi như thôi.”
Bạn đang đọc truyện tại TruyenNe.Com, rất mong sự ủng hộ từ các
“Tiểu Du, thật ra ta thích em từ rất sớm rồi, chỉ là không dám đến gần.”
“Anh tỏ với em lần đầu tiên cũng chỉ vì muốn chọc tức ta.”
“Nếu không có , có lẽ hai người đã không bắt đầu, cũng sẽ không xảy ra bao nhiêu chuyện sau đó.”
“Vì , thay vì oán hận Thẩm Diệp Chu, hãy ghét đi.”
“Anh ta nghe lời mẹ, đi liên hôn, đi du học, tiếp quản công ty… từng nghĩ ta đã cam chịu.”
“Nhưng em biết vừa xem gì trên điện thoại không?”
“Cổ phiếu nhà họ Thẩm bắt đầu sụp từ tháng trước, tuần trước chính thức tuyên bố sản.”
“Tập đoàn Đạt Duệ, nhà họ Giang, ngay lập tức phủi tay, hủy hôn với Giang Điềm.”
“Mẹ ta chịu không nổi chuỗi đả kích, lên cơn đau tim, không qua khỏi.”
“Đến lúc ấy mới hiểu, thì ra ta chưa từng cam chịu.”
“Mẹ ta vỡ hai người, hủy cả gia đình em. Thì ta… hủy hết những gì mẹ ta trân trọng.”
“Anh không dám đúng hay sai, ta em là thật.”
“Trước khi đến đây, ta đã tìm gặp , hỏi vì sao em chỉ lấy 2 triệu. Anh không trả lời .”
Bạn thấy sao?