1
Ai cũng biết, tôi đã bỏ rơi Thẩm Diệp Chu vì tiền.
Khi tôi nhất, tôi nhận lấy 2 triệu tệ do mẹ , bà Diệp Tầm đưa, rồi dứt khoát rời bỏ .
Anh bất mãn với hành của mẹ, tuyệt thực để phản đối, dằn vặt bản thân đến tiều tụy chẳng ra hình người.
Đám em của không nỡ tiếp, cố nén sự chán gh,ét đối với tôi, lần lượt đến cầu xin giúp .
Tôi chẳng gặp ai trong số đó.
Sau đó nguy kịch đến mức cận kề cái ch ,et, mẹ “hết cách” gọi điện cho tôi, van xin tôi đi “người khuyên nhủ”.
Lúc tôi xuất hiện trước mặt , ôm chặt lấy tôi không buông.
Rõ ràng gầy đến biến d,ạng, mà sức ôm lại mạnh đến nỗi khiến x ,ương tôi đ ,au nhức.
“A Du, em đến rồi… Em vẫn còn đúng không? Anh biết mà”
Giọng tràn đầy mừng rỡ, không hề che giấu.
Tôi lạnh nhạt đẩy ra, cho nghe một đoạn ghi âm, xem một tin nhắn.
Ghi âm là đoạn mẹ thương lượng với tôi, tôi ra giá 300 nghìn tệ để đi gặp .
Tin nhắn là thông báo chuyển khoản số tiền đó vào tài khoản tôi.
Anh mở to mắt mơ hồ, khi hiểu ra thì lập tức đẩy mạnh tôi ra.
Nhưng vì quá sức, ngã từ giường xuống, ho đến r ,ách cả phổi.
“Ninh Du, con m ,ẹ nó c ,út cho tôi!”
Anh nằm sóng soài dưới đất, từng chữ r,ít qua kẽ răng.
Tôi như mong muốn, rời đi dứt khoát, không ngoảnh đầu lại.
Chuyện này không biết lan ra từ miệng ai.
Từ đó, tôi hoàn toàn trở thành trò của Bắc Thành.
Người biết chuyện đều tôi tiền đến đ ,ộc á ,c, tôi chưa từng Thẩm Diệp Chu, quen chỉ vì tiền.
Còn sự thật là gì, chẳng ai quan tâm…
Sau này, Thẩm Diệp Chu vừa hồi phục đã lập tức đính hôn với tiểu thư cưng của tập đoàn Đạt Duệ , Giang Điềm , trong một cuộc hôn nhân thương nghiệp.
Tiệc đính hôn của họ, tôi nhận không dưới mười thiệp mời.
Chính đám em gửi đến.
Tôi giữ đúng “giao ước” với mẹ , hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt .
Nhưng những năm qua chuyện của , tôi biết rõ mồn một.
Biết và Giang Điềm cùng du học Mỹ, ăn ở chung nhà.
Biết chỉ mất hai năm để hoàn thành chương trình song bằng JD/MBA liên kết giữa Harvard và Kennedy School.
Biết vừa vào công ty đã xử lý gọn ghẽ mấy vụ khó nhằn, khiến mấy lão thành trong công ty phải tâm phục khẩu phục.
Biết dù chưa tổ chức đám cưới chính thức với Giang Điềm, cả hai đã gọi bố mẹ đối phương là “ba mẹ”
Không phải tôi cố dò hỏi, mà là đám em thi nhau đến “báo cáo” cho tôi.
Ai cũng người cũ chuẩn mực nên yên lặng như đã ch ,et, họ thì cứ muốn lôi tôi ra “ nh ,ục lại lần nữa”.
Dường như chỉ khi chứng minh Thẩm Diệp Chu ưu tú đến mức nào, mới có thể xác nhận tôi ng ,u ng ,ốc cỡ nào.
Buổi họp lớp hôm nay là lần đầu tôi gặp lại Thẩm Diệp Chu sau ba năm chia tay.
Ngày mai tôi sẽ bắt đầu một cuộc đời khác.
Từ đây, sống trên mây, hưởng vinh hoa phú quý;
Còn tôi về với bụi trần, chịu thử thách phong trần.
Trước khi đến đây, tôi đã gọi cho mẹ , bày tỏ mong muốn.
“Cô có thể đi, phải nhớ điều gì không nên , việc gì không nên .” Đó là lời dặn của bà.
Tôi đã đồng ý.
Danh nghĩa là đi cùng học cũ Cố Tiêu, thực chất là muốn tìm một người học chuyên khoa thận, xác minh vài ca bệnh.
Có chuyện tôi phải rõ mới yên lòng
Tôi đã lường trước sự lạnh nhạt và nh ,ục m,ạ từ Thẩm Diệp Chu, lường trước sự chế gi,ễu và kh,inh thường từ đám học.
Duy chỉ không ngờ , sẽ biến buổi họp lớp này thành tiệc cưới tiền trạm của mình.
Là nhân vật chính mọi người ngưỡng mộ, và Giang Điềm vô cùng ăn ý chơi trò uống rượu, khoe cảm ngọt ngào.
Không ai nhắc đến quá khứ, bầu không khí sôi nổi.
Tôi cũng thuận lợi nhận câu trả lời từ người cần tìm.
Vì Cố Tiêu bị mấy học giữ lại, tôi nán lại thêm chút.
Không ngờ, chỉ mới lén chụp một tấm hình, soạn một tin nhắn, Thẩm Diệp Chu đã như bóng ma xuất hiện.
Kéo tôi ra trước ánh của mọi người, thiêu đốt giữa ánh sáng rực rỡ.
2
“Đã kiếm đủ rồi thì sao, chưa đủ thì sao?”
Tôi khiêu khích liếc Thẩm Diệp Chu, “Tổng giám đốc Thẩm có tính bù phần chênh lệch không?”
“Ninh Du, ba năm không gặp, vẫn h ,èn h ,ạ như xưa!”
Anh đứng trên cao xuống tôi, đôi mắt hoa đào xinh đẹp lạnh lẽo đáng sợ.
Lời của như dao nhọn, đâm thẳng vào tim gan tôi.
Tôi xuyên qua ánh đèn mờ ảo .
Người từng là ánh sáng của tôi, đứng thẳng giữa chốn thế gian đầy mưu mô.
Nay khoác vest sang trọng, vẫn đẹp như xưa, đôi mắt lại là vực sâu không đáy.
Khi tôi, không còn chút dịu dàng ngày cũ.
Tôi dùng sức ở cổ tay, buộc phải tiến gần thêm chút.
“Trước mặt vị hôn thê mà còn dây dưa với phụ nữ khác, rốt cuộc ai mới là kẻ h ,èn h,ạ?”
Tôi đối đầu với như ngày xưa.
Chỉ khác là, ngày xưa là lời say đắm, nay là nhát d ,ao r ,ạch thịt.
Thẩm Diệp Chu như sực tỉnh, hất mạnh tay tôi ra, lấy khăn ướt lau tay liên tục.
Hành nh ,ục m ,ạ không cần ra.
Tôi không muốn ở lại thêm, trao ánh mắt với Cố Tiêu, định đứng dậy rời đi.
Nhưng lại bước lên chặn đường tôi.
“Điềm Điềm, lại đây, giới thiệu người này cho em.”
Anh thu lại hung khí, gọi Giang Điềm lại gần.
“Anh Thẩm, chị này có gì đặc biệt sao?”
Giang Điềm bước chân nhẹ nhàng đến gần, thân mật khoác tay Thẩm Diệp Chu, dịu dàng dựa vào người .
Người như tên, ngọt ngào đáng , vừa đã biết là cưng chiều.
“Rất đặc biệt.” Thẩm Diệp Chu với Giang Điềm, ánh mắt lại về phía tôi.
“Cô ấy chính là người cũ từng bỏ rơi vì 2 triệu , Ninh Du.”
Giọng không lớn, đủ để mọi người nghe thấy.
Không khí lập tức thay đổi.
Cảm giác nh ,ục nh,ã trào dâng, nhấn chìm tôi trong nháy mắt.
Tôi giữ mặt không cảm , lặng lẽ giấu bàn tay run rẩy ra sau lưng.
Vì đêm nay tôi có thể đ ,au, có thể , duy chỉ không để lộ một chút yếu mềm.
“2 triệu có là gì đâu, bộ trang sức Thẩm tặng em còn đáng giá 10 triệu cơ mà.”
Giang Điềm nhẹ nhàng vuốt ve chuỗi vòng kim cương lấp lánh nơi cổ.
Hoa tai cùng bộ cũng khẽ đong đưa.
“10 triệu đó, là 8 con số lận!”
“Đeo cả căn nhà trên người đấy à?!”
Tiếng hô kinh ngạc vang lên trong đám đông.
Rồi là những tiếng cợt, gi,ễu cợt.
Gi,ễu cợt tôi vì chút tiền mà bỏ lỡ một người trai vừa đẹp vừa giàu đến .
“Rắc”
Tiếng bóp vỡ lon nước vang lên giữa đám đông.
Tôi giật mình về phía đó.
Cố Tiêu đang lơ đãng nghịch một lon bia móp méo, mặt nửa nửa không.
Tôi khẽ lắc đầu với , ra hiệu đừng manh .
Thẩm Diệp Chu bỗng bật khẽ.
Anh rút ra một xấp tiền mệnh giá 100 tệ, vung mạnh lên không trung.
“Ninh Du, tiền, ông đây có thừa.”
“Nhưng, , không xứng!”
Tờ tiền như mưa rơi lả tả, phủ lên mặt, lên người tôi.
Rồi tản ra dưới chân tôi.
“Tay trai tốt thế này, em à nhớ giữ cho chặt đấy.”
Tôi gượng giữa những ánh đủ màu.
“Chuyện đó là lẽ đương nhiên.” Giang Điềm ngẩng đầu Thẩm Diệp Chu.
Đúng lúc đón lấy ánh mắt cưng chiều của .
“Chao ôi, ngọt quá đi mất~”
“Không hôn một cái thì quá uổng rồi!”
Không biết ai khởi xướng, tiếng hô “hôn đi” càng lúc càng lớn.
Thẩm Diệp Chu bất ngờ ôm lấy eo Giang Điềm, đè xuống ghế sofa, cúi đầu hôn ngấu nghiến.
Không khí lập tức lên đến cao trào.
Dưới ánh đèn chập chờn, ngay trước mắt tôi, họ say đắm hôn nhau.
Xung quanh ồn ào tiếng người, riêng trong tai tôi chỉ còn tĩnh lặng đến đáng sợ.
3
Tôi nôn đến trời đất quay cuồng trong nhà vệ sinh.
Lúc bước ra, liền thấy một bóng người cao lớn mơ hồ đứng trong bóng tối.
Ánh đèn nhấp nháy từ phòng bao bên cạnh phản chiếu lên gương mặt ta, soi rõ cơn giận ngùn ngụt.
Là Thẩm Diệp Chu.
Thân thể tôi phản ứng trước cả lý trí, lập tức xoay người bỏ chạy.
Tôi chạy nhanh, Thẩm Diệp Chu còn nhanh hơn.
Chân trước vừa chạm đất, tôi đã bị ta túm lấy bả vai.
“Thấy tôi là chạy, chột dạ rồi à?”
Anh ta ra sức siết lấy vai tôi, khiến tôi đau đến phát run.
Tôi cố vùng thoát, vô ích.
“Chột dạ cái gì?” Tôi khàn giọng , “Chỉ cảm thấy không cần thiết phải ôn chuyện với thôi.”
“Ninh Du, lượn lờ trước mắt tôi cả buổi, giờ mấy lời đó có phải muộn rồi không?”
Giọng ta lạnh đến rợn người.
“Gì gọi là lượn lờ? Chia tay rồi thì tôi không đi họp lớp à?”
Tôi thẳng lưng, quay người lại hất tay ta ra.
“Vậy sao lại chui vào nhà vệ sinh nôn?”
Anh ta nâng tay bóp cằm tôi, “Có thai với thằng nào, hay bị cảnh vừa rồi buồn nôn?”
Nghĩ đến cảnh ta hôn người khác, dạ dày tôi lại trào lên từng đợt.
Tôi cắn răng nhịn xuống, không để lộ.
“Không ăn mấy thứ, nôn như thật đấy.”
Thấy tôi im lặng, ta bình thản kết luận.
Lời đó khiến khóe mắt tôi cay xè.
“Thẩm Diệp Chu, chúng ta sớm đã không còn liên quan. Anh rốt cuộc muốn gì nữa?!”
Tôi đẩy mạnh ta, lại bị giữ chặt hai tay, ép sát lên tường.
“Câu này nên để tôi hỏi .” Anh cúi đầu sát lại gần tôi, “Đã biến mất rồi, sao còn quay lại?”
Ánh mắt đầy ghét bỏ và oán hận của ta không hề che giấu.
Máu trong người như đông lại, tôi bật .
“Anh muốn nghe câu trả lời gì? Rằng tôi không quên , muốn nối lại xưa? Hay hối hận rồi, đến cầu xin tha thứ?”
Bạn thấy sao?