14
Tôi như bị một thế lực vô hình thúc đẩy, đọc hết toàn bộ đoạn trò chuyện của ấy.
Chỉ khi xong xuôi tôi mới cảm thấy có chút xấu hổ vì đã lén xem.
Mặc dù hành này hơi trái đạo đức…
Nhưng…
Lục Kỳ Xuyên là sao ?
Anh ấy tò mò về từng hành của tôi như thế sao?
Và còn chuyện kỹ năng hôn không tốt nữa…
Tôi đâu có bỏ chạy vì lý do đó!
Khoan đã.
Ánh mắt ấy lảng tránh tôi lúc nãy, có khi nào là vì chuyện này không?
Tôi lại nhớ về nụ hôn hôm đó.
Nụ hôn dài, sâu lắng, khiến tôi chìm đắm, lúc đó, tôi chỉ cảm thấy cả cơ thể mình như tan chảy. Chỉ biết vòng tay qua cổ Lục Kỳ Xuyên và đón nhận.
Rõ ràng ấy không hề hôn kém.
Ít nhất thì tôi cũng cảm thấy…
Càng nghĩ, mặt tôi càng đỏ hơn.
Nhìn lại đoạn trò chuyện giữa Lục Kỳ Xuyên và người “nhiệt ” kia, mặt tôi càng đỏ bừng.
Nghĩ lại, hình như tôi vẫn chưa kịp giải thích với Lục Kỳ Xuyên về vụ chẩn đoán nhầm.
Anh ấy có khi nào thật sự đang nghĩ đến việc xin lỗi rồi lại hôn tôi một lần nữa không nhỉ!
Tôi vừa ngạc nhiên vừa hoảng hốt.
Trong lúc còn đang luống cuống không biết phải gì, tôi ngẩng đầu lên, cờ chạm mắt với Lục Kỳ Xuyên đang đứng ở cửa văn phòng.
Anh ấy trông có vẻ còn sợ đối diện với tôi hơn.
Chỉ tôi một cái, đã vội vàng quay đi, đưa tay lên trán như thể đang rất bối rối rồi nhanh chóng rời khỏi.
Tôi lập tức cúi đầu, run rẩy tắt trang trình duyệt, tiếp tục tìm tài liệu.
Nửa tiếng sau.
Khi rời khỏi văn phòng của Lục Kỳ Xuyên, tôi không thấy đâu nữa. Chỉ thấy vài đồng nghiệp vừa bước ra từ phòng trà, họ đang thì thầm bàn tán.
“Vừa nãy cậu có thấy Lục tổng không? Lạ lắm nhé! Sao ấy cứ đi vòng vòng quanh khu việc thế nhỉ?”
“Trông như đang giám sát công việc ấy… Mấy người hay lười biếng không dám lười nữa luôn.”
“Cậu nghĩ sao thế, người như Lục tổng, lúc nào cũng có cách điều hành công ty, đâu cần phải ngồi lì trong văn phòng mà vẫn có thể quản lý.”
“Nhưng tôi thấy ấy trông hơi lo lắng, ánh mắt cũng chẳng phải đang vào công việc, không giống kiểu đang bắt lỗi ai cả.”
“Cậu biết gì, đây gọi là đánh lạc hướng…”
15
Sau khi vô thấy những đoạn tìm kiếm đó, tôi đã căng thẳng cả ngày.
Tôi thật sự không thể chắc chắn Lục Kỳ Xuyên đang nghĩ gì.
Qua những gì tìm kiếm… ít nhất ấy không có vẻ ghét tôi.
Nhưng tôi cũng không nghĩ là thích tôi.
Anh ấy rốt cuộc có cảm nhận gì về tôi đây?
Tôi nghĩ mãi mà không ra, cũng thực sự muốn biết.
Suy đi tính lại, tôi quyết định lấy hết can đảm để chuyện với Lục Kỳ Xuyên.
Khi nghe tôi rủ đi ăn tối, ấy rõ ràng có chút căng thẳng. Nhưng sau khi ngập ngừng một lúc, ấy cũng đồng ý.
Lúc gật đầu, ấy trông có vẻ nhẹ nhõm, như vừa trút gánh nặng:
“Đúng lúc… tôi cũng có vài điều muốn với em.”
Tôi ngẩn người….Không lẽ ấy định xin lỗi tôi về vụ “kỹ năng hôn” sao?
Chỉ nghĩ đến cảnh đó thôi, tôi đã thấy ngượng chín mặt.
Chúng tôi hẹn nhau ở nhà hàng của Trình Triết.
Khi nghe tôi sẽ chuyện với Lục Kỳ Xuyên, cậu ấy còn phấn khích hơn cả tôi.
Cậu ấy nắm tay tôi, không ngừng đưa ra chiến lược, chẳng chịu buông ra.
Cậu ấy sốt ruột đến mức giậm chân:
“Cậu phải nghe tớ, cứ tỏ thẳng thắn với ấy đi!”
“Phương pháp tớ chỉ hôm qua có hiệu quả đúng không? Cậu phải nghe lời tớ!”
Tôi ôm mặt:
“Nhưng như thế đường đột quá!”
Cậu ấy phản bác: “Hai người đã hôn nhau rồi, tỏ còn gì mà đột ngột?”
Tôi: “…”
Khi Lục Kỳ Xuyên đến, ấy thấy ngay cảnh Trình Triết đang hăng hái nắm chặt tay tôi mà chuyện đầy phấn khích.
Anh ấy đứng sững lại, như thể bị đông cứng. Tôi chỉ phát hiện ra khi cảm giác có người đứng ở cửa.
Trình Triết vội buông tay ra.
Tôi nhanh chóng tiến đến chào Lục Kỳ Xuyên: “Lục tổng! Sao không vào? Đây, mời …”
Anh ấy không tôi mà lướt ánh mắt qua Trình Triết, chỉ khẽ liếc rồi rời mắt ngay. Khi tôi dẫn ấy vào phòng riêng, cảm giác như tâm trạng có gì đó không vui.
Tôi cẩn thận dò hỏi: “Lục tổng, sao ?”
Anh chỉ chậm rãi lắc đầu: “em và cậu thân nhau thật đấy.”
Giọng nghe có chút gì đó kỳ lạ.
Tôi nghiêng đầu: “Anh đang Trình Triết à?”
“Cậu ấy chính là tôi, người rất thích trai đẹp ấy, thật ra… bị bàn tán cũng là vì cậu ấy.”
Vừa dứt lời, Lục Kỳ Xuyên bỗng dừng bước.
“Ý em là cậu ấy thích đàn ông?”
Tôi gật đầu, không hiểu sao lại bất ngờ: “Đúng rồi mà.”
Lục Kỳ Xuyên đứng yên một lúc.
16
Tôi hỏi lại: “Có chuyện gì à?”
Anh ấy như bừng tỉnh, vội xua tay: “À… không có gì.”
“Chúng ta vào thôi, tôi còn có chuyện muốn .”
Tâm trạng của ấy bỗng nhiên trở nên tốt hơn một cách kỳ lạ. Anh bước nhanh hơn, thoải mái tiến vào phòng.
Nhưng khi nghe có chuyện muốn bàn…Da đầu tôi lại bắt đầu tê dại.
Cầu trời đừng để ấy xin lỗi về vụ hôn đó! Nên ngay khi ngồi xuống, tôi lập tức giơ bệnh án ra trước mặt Lục Kỳ Xuyên.
Chặn lời lại ngay từ đầu! Trong lúc còn ngơ ngác tờ giấy, tôi nhanh chóng giải thích:
“Tôi cũng có chuyện muốn với , tôi chưa kịp giải thích… Thực ra tôi không bị ung thư, tôi chỉ bị thiếu máu thôi…”
Anh ấy đờ đẫn ngẩng lên tôi.
Tôi lại tiếp tục:
“Hôm đó khi đang tắm thì bác sĩ gọi cho tôi, bảo tôi chỉ bị thiếu máu thôi, lúc đó tôi vui mừng quá… hơi căng thẳng, nên… nên mới…”
Anh tiếp tục ngây người tôi.
Vài giây sau, khi ấy tiêu hóa lời tôi , biểu cảm trên khuôn mặt từ bối rối dần chuyển sang kinh ngạc, rồi đến vui mừng, cuối cùng là đầy phấn khích.
Chỉ trong vòng một phút, dường như đã trải qua đủ mọi cung bậc cảm .
“Thì ra… thì ra là !”
“Tốt quá… tốt quá rồi.”
Không biết có phải do tôi tưởng tượng không, khi lẩm bẩm câu cuối, dường như còn có chút nghẹn ngào.
Tôi lấy lòng:
“Nhưng dù sao tôi cũng cảm thấy có lỗi với … thật sự xin lỗi.”
Anh ấy chớp mắt, ngay lập tức vẫy tay tỏ vẻ thoải mái.
“Không sao, như thế là tốt rồi.”
“Lý do này, tôi rất thích.”
Tôi sững người.
Thích lý do này?
Mà cũng đúng thôi.
Ít ra nó chứng minh ấy không phải là hôn kém, buồn thật, Lục Kỳ Xuyên nâng tay rót một ly trà, trông ấy thư thái hơn hẳn.
“Vì đã đến đây rồi…”
“Thế về chuyện này, tôi có thể xin một lời giải thích không?”
Bạn thấy sao?