Tình Yêu Định Mệnh [...] – Chương 4

10

Lục Kỳ Xuyên không mắng tôi.

Cũng không đuổi việc tôi.

Anh ấy chỉ yên lặng chờ tôi lau khô nước mắt, trong khi nghe tôi kể lại đầu đuôi câu chuyện, còn thì ngồi trên ghế sofa da, uống hết một tách cà phê.

Cuối cùng, thử dò hỏi: “Em ổn rồi chứ?”

Tôi , không dám gì.

Anh vội vàng thêm: “Tôi không giận đâu.”

Rời khỏi văn phòng của Lục Kỳ Xuyên, tôi vẫn còn ngơ ngác, quay đầu lại , tôi thấy thậm chí còn mỉm viên tôi.

Anh ấy thật sự tha cho tôi?

Anh ấy dễ dàng bỏ qua cho tôi thế sao?

Dù tôi không phải là nguyên nhân chính của những tin đồn đó.

Nhưng tôi là căn nguyên mà…

Bây giờ mọi người trong công ty đều đồn đại về như

Anh ấy thật sự không trách tôi sao?

Vì Lục Kỳ Xuyên, tôi đã rối bời cả buổi chiều.

Đến tối khi đi ăn với bè, tôi vẫn còn đang lo lắng về chuyện này, Trình Triết uống một ngụm nước rồi xuýt xoa:

“Anh chàng lạnh lùng đó quả thật không dễ đối phó.”

Tôi chống cằm thở dài: “Cậu đừng nữa, tôi đang đau đầu đây.”

“Tôi vốn đã có lỗi với ấy…”

“Bây giờ lại ấy khó xử thêm một lần nữa!”

Trình Triết chẳng mấy bận tâm, vừa ăn mì vừa đáp:

“Lần thứ hai không phải lỗi của cậu.”

“Chỉ là mấy kẻ lắm mồm linh tinh thôi, cậu có gì bậy đâu.”

Tôi ngước mắt lên trần nhà:

“Nhưng suy cho cùng, là do tôi không giải thích rõ ràng nên mới xảy ra chuyện này…”

Trình Triết cũng nghiêng đầu tôi:

“Nếu cậu thấy áy náy quá thì sau này cố gắng bù đắp cho ấy đi, dù gì hai người cũng chung công ty mà.”

Tôi ngớ người: “Bù đắp?”

Cậu ấy gật đầu mạnh.

Nhận thấy vẻ mặt bối rối của tôi, Trình Triết nở một nụ bí ẩn.

“Nếu cậu không biết phải thế nào…”

“Tôi cũng là đàn ông mà, đàn ông cần gì… tôi hiểu rõ lắm.”

11

Dưới sự chỉ đạo và tài trợ của Trình Triết, sáng hôm sau đi , tôi mặc một chiếc váy da ngắn màu đen.

Cậu ấy rằng đàn ông đều là những sinh vật bằng mắt.

Tôi cần thu hút sự ý của Lục Kỳ Xuyên về mặt thị giác, từ đó tiến tới việc tạo cảm giác gần gũi hơn.

Mặc dù tôi không hiểu lắm lý thuyết này.

Nhưng Trình Triết khẳng định rằng cậu ấy rất hiểu đàn ông. Tôi hiếm khi mặc những chiếc váy ngắn như thế này đi .

, ngay khi bước vào văn phòng, tôi đã nhận ánh từ mọi người.

“Tư Niệm hôm nay trông đẹp quá!”

“Cái váy này hợp với cậu thật đấy!”

“Trời ơi, sao chân cậu trắng thế?”

Trong cơn mưa lời khen, không biết ai đó bỗng lên “Lục tổng đến!”

Quay đầu lại, tôi thấy Lục Kỳ Xuyên đã đứng ngay cửa.

Nhớ lại nhiệm vụ bù đắp, tôi vội vàng nở một nụ mà tôi nghĩ là ngọt ngào nhất có thể:

“Chào Lục tổng.”

Nhưng ấy chẳng có phản ứng gì đặc biệt, chỉ liếc qua những người xung quanh đang khen ngợi tôi.

“Tất cả đứng đây gì?”

“Đến việc hay đến ngắm người?”

Trong nháy mắt, mọi người lập tức tản đi như chim bay tán loạn. Chỉ còn tôi đứng ngẩn ngơ tại chỗ, vô chạm ánh mắt với Lục Kỳ Xuyên.

Anh ấy trông như muốn điều gì đó, ngập ngừng, tôi lặng lẽ siết chặt túi đồ ăn sáng trong tay.

Rồi cúi xuống lại chính mình. …Trình Triết không thể lừa tôi chứ nhỉ?

Lục Kỳ Xuyên chắc phải có ấn tượng tốt với tôi rồi chứ?

Tại sao tôi lại cảm thấy ánh mắt ấy tôi có gì đó rất kỳ lạ?

Tôi hồi hộp lo lắng.

Nhưng vẫn cố lấy hết can đảm, khi ấy đi ngang qua, tôi chìa tay đưa túi đồ ăn sáng cho ấy.

“Lục tổng… Đây là bữa sáng nhờ tôi mang cho !”

Anh ấy dừng bước, mặt hiện lên vẻ ngạc nhiên.

Nhưng khi thấy tôi ra hiệu mắt lia lịa, bỗng hiểu ra và gật đầu phối hợp:

“À… Cảm ơn.”

Tôi dõi theo Lục Kỳ Xuyên cho đến khi bước vào văn phòng.

Nhưng sao bóng lưng ấy lại trông có chút kỳ quặc nhỉ…

Anh ấy vừa đi bộ mà nhịp chân còn sai nữa à?

12

Không lâu sau, Lục Kỳ Xuyên lại gọi tôi vào văn phòng.

Khi đẩy cửa bước vào, ấy đang ngồi thẳng lưng sau bàn việc, đeo một cặp kính gọng vàng, đầu hơi cúi xuống 45 độ tập trung đọc tài liệu.

Ánh sáng mặt trời xuyên qua cửa sổ lớn chiếu lên một nửa gương mặt ấy, đẹp như một bức tranh.

Tôi ngẩn người trong giây lát.

Lục Kỳ Xuyên mới khẽ gật đầu: “Em đến rồi.”

Tôi vươn cổ ra hỏi:

“Có việc gì không, Lục tổng?”

Anh ấy đặt tài liệu xuống, im lặng một lúc.

Vừa bận rộn sắp xếp lại đống giấy tờ trên bàn, vừa chậm rãi :

“…Tại sao lại mang bữa sáng cho tôi?”

Tôi nhớ lại lời thoại mà Trình Triết dạy hôm qua, nhanh chóng giải thích:

“Bởi vì… thấy lúc nào cũng tiết kiệm thời gian, tôi sợ vì thế mà không chăm sóc bản thân, bỏ bữa sáng…”

Anh ấy hơi sững người lại.

Vẻ mặt bỗng hiện lên một sự xấu hổ kỳ lạ.

Tôi không tin nổi, dụi mắt.

Giây trước còn có chút gì đó ngượng ngùng, giờ thì vẻ mặt đã giãn ra.

Anh ngẩng đầu lên, giữ một tư thế đầy kiêu ngạo: “Cảm ơn em đã quan tâm.”

Tôi tiếp tục đọc lời thoại:

“Tôi sẵn sàng bất cứ điều gì cho Lục tổng! Lục tổng còn điều gì cần tôi giúp nữa không?”

Anh ấy khẽ ho, vẫy tay về phía tôi: “Không còn gì nữa.”

Tôi nhanh chóng đáp: “Vậy tôi xin phép đi trước, cứ gọi tôi bất cứ khi nào cần!”

Nhưng ngay lúc tôi vừa quay lưng, chuẩn bị bước ra khỏi phòng, Lục Kỳ Xuyên lại gọi tôi lại.

Tôi quay đầu.

Khuôn mặt ấy đầy vẻ lúng túng, như thể đang đấu tranh nội tâm rất lâu, cuối cùng mới cúi đầu xuống, không dám tôi rồi :

“Cái váy hôm nay đẹp… sau này đi thì đừng mặc nữa.”

Tôi chớp chớp mắt, không hiểu gì cả.

Rõ ràng Trình Triết Lục Kỳ Xuyên sẽ rất thích mà!

Tôi không kìm mà hỏi: “Tại sao ?”

Anh ấy mím chặt môi không gì.

Tôi tiếp tục buột miệng: “Anh thấy không đẹp à?”

Lục Kỳ Xuyên lại sững người.

Anh ngạc nhiên ngẩng đầu tôi, ngay khi thấy ánh mắt tôi, lập tức quay đi, trốn tránh ánh , vành tai hơi đỏ lên.

“Em… hỏi tôi chuyện này gì?”

Tôi gãi đầu:

“Tôi tưởng sẽ thích mà.”

Trong chốc lát, mặt ấy cũng bắt đầu đỏ dần.

Anh lại tiếp tục bận rộn với việc sắp xếp giấy tờ, chuyển chúng từ bên này sang bên kia bàn việc.

Giọng ấy nhỏ đi, lặp lại:

“…Tưởng tôi thích?”

Tôi gật đầu: “Đúng rồi, không thích à?”

Anh gật đầu.

Rồi lại lắc đầu.

Tôi nhíu mày.

Rốt cuộc là thích hay không thích đây?

Lục Kỳ Xuyên lảng tránh ánh mắt đầy thắc mắc của tôi, quay đầu đi.

“Chuyện đó không quan trọng.”

“Dù sao thì đừng mặc khi đi .”

Tôi vẫn không hiểu: “Tại sao ?”

Anh im lặng một lúc.

“…Sẽ ảnh hưởng đến công việc.”

“Hả? Sao lại ảnh hưởng chứ?”

“Có.”

“Nhưng tôi đâu có phải ra ngoài việc đâu…”

“Nhưng vẫn ảnh hưởng.”

Cho đến khi bị Lục Kỳ Xuyên mời ra khỏi văn phòng, tôi vẫn còn đang suy nghĩ.

Tại sao trang phục của nhân viên lại ảnh hưởng đến công việc nhỉ?

13

Chiều hôm đó, trong buổi họp, sếp cầu tôi tìm Lục Kỳ Xuyên để chỉnh sửa một tài liệu.

Chỉ có tài khoản của ấy mới có quyền sửa đổi, tôi cảm thấy dường như ấy đang cố tránh mặt tôi.

Vừa gõ cửa bước vào, thấy tôi, ấy liền đứng dậy chuẩn bị ra ngoài.

Tôi định bước theo thì ấy lại quay về.

Cứ lặp lại vài lần như thế, cuối cùng tôi không nhịn lên tiếng:

“Lục tổng, tôi có chuyện cần gặp .”

Anh ấy ho nhẹ vài tiếng, rõ ràng là không tự nhiên chút nào:

“Có chuyện gì ?”

Tôi trình bày lý do mình tới.

Anh ấy hiểu ra, chỉ vào máy tính, : “Em cứ vào chỉnh đi.”

Rồi lại cúi đầu, vội vã bước ra ngoài: “Tôi còn có chút việc.”

Nhìn bóng lưng ấy như đang bỏ chạy, tôi thấy thật kỳ lạ. Anh ấy thật sự không phải đang tránh mặt tôi sao?

Nhưng công việc vẫn là ưu tiên.

Dù rất tò mò, tôi vẫn quyết định mở máy tính của Lục Kỳ Xuyên lên.

Khi đang tìm tài liệu, tôi vô nhấn vào trang trình duyệt.

Đập vào mắt tôi là một loạt lịch sử tìm kiếm.

【Con hỏi tôi có thích bộ đồ mới của ấy là ý gì?】

【Cô ấy tưởng tôi sẽ thích chiếc váy của ấy là sao?】

【Con chủ mang bữa sáng cho con trai có phải là thích không?】

Kéo xuống dưới, thậm chí còn có những tìm kiếm trước đó:

【Từ “lạnh lùng” là lời khen hay chê?】

【Con gọi con trai là “bé cưng” nghĩa là gì?】

【Con thấy con trai đẹp trai có phải là thích không?】

Tôi thực sự sốc.

Kéo xuống thêm chút nữa, ở mục tìm kiếm liên quan đến “bữa sáng”, một giờ trước, ấy đã trò chuyện với một người dùng có tên “Nhiệt Tâm 12138.”

Nhiệt Tâm 12138: 【Đó chắc chắn là dấu hiệu của việc thích rồi, có gì mà phải hỏi nữa?】

Căn Cước Cô Độc 3: 【Nhưng nếu thích, sao ấy lại đột nhiên bỏ đi giữa chừng?】

Nhiệt Tâm 12138: 【Ý cậu là gì? Cậu bị con cho leo cây à?】

Căn Cước Cô Độc 3: 【Cũng không hẳn. Chỉ là hôn xong ấy đột nhiên chạy mất, rồi còn chặn tôi nữa.】

Nhiệt Tâm 12138: 【Ờ… có khi là kỹ năng hôn của cậu không ổn đó, à?】

Căn Cước Cô Độc 3: 【???】

【Thế nào mới gọi là kỹ năng hôn tốt?】

Nhiệt Tâm 12138: 【Chậc chậc, cậu thế này chắc chưa có kinh nghiệm rồi. Không mang lại cảm giác tốt cho ấy, nên ấy không còn hứng thú nữa.】

Căn Cước Cô Độc 3: 【Thế phải sao? Tôi có cơ hội bù đắp không?】

Nhiệt Tâm 12138: 【Cậu đi xin lỗi ấy, rồi xin thêm một cơ hội để hôn lại đi # trộm#】

Căn Cước Cô Độc 3: 【… Tôi ngại lắm.】

Nhiệt Tâm 12138: 【Thế thì hết cách rồi. Ai bảo cậu không biết cách tạo cảm giác cho ấy chứ.】

Căn Cước Cô Độc 3: 【…】

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...