8
Thấy , Chu Lỗi vội vàng giải thích: “Vy Vy, em biết mà, không phải người như thế, chuyện sinh con là quyền của em.”
Tôi cảm thán: “Vy Vy, xem ra Tiểu Chu thật lòng con đấy. Vậy con càng nên sinh một cậu con trai cho nhà họ Chu, đừng để họ tuyệt hậu.”
“Dù sao thì cuộc sống không con cái cũng chẳng trọn vẹn.”
“Mẹ, mẹ có thể bớt mê muội đi không? Giờ là thế kỷ 21 rồi, nhà Thanh đã sụp đổ cả trăm năm rồi!”
“Với lại mẹ đã có con rồi mà, việc sinh con rất đau đớn.”
"Con sao có thể nhẫn tâm để mẹ chịu khổ!"
"Con ngoan, mẹ tự nguyện cả mà." Tôi vỗ nhẹ tay , ánh mắt tràn đầy thương.
Nghe những lời này, Linh Vy như bị kích thích mạnh, hất tung bàn ăn, bát đĩa vỡ vụn đầy sàn. Tiểu Mặc tiến lên định ngăn cản bị Linh Vy đẩy ngã xuống đất.
"Tiểu Mặc!" Tôi vội vàng kéo cậu lên, thấy vết thương trên tay cậu, tôi đau lòng vô cùng.
Tiểu Mặc cố nén đau, an ủi tôi: "Không sao đâu chị, đừng trách Vy Vy, ấy không cố ý đâu."
Tôi tiến lên, tát thẳng vào mặt Chu Lỗi: "Cậu dám tổn thương người tôi thương nhất, đừng trách tôi tổn thương người cậu !"
Linh Vy ngơ với dấu tay trên mặt Chu Lỗi, hét lên và lao vào đá Tiểu Mặc: "Tất cả là do , nếu không có mẹ tôi sẽ không thành ra như thế này."
Tiểu Mặc vẫn bình tĩnh, còn thêm: "Vy Vy, tôi và mẹ em là đích thực, giống như em và Chu Lỗi thôi!"
"Câm miệng! Đồ trà xanh, tôi sẽ đánh c//hế//t !" Linh Vy vừa cào vừa tát.
Không thể Tiểu Mặc bị đánh nữa, tôi tiến lên và đá ngã Chu Lỗi xuống sàn: "Đều là lỗi của cậu, có phải cậu xúi giục Vy Vy phản đối tôi và Tiểu Mặc không? Kẻ thật sự là 'trà xanh' chính là cậu!"
Vừa tôi vừa tát Chu Lỗi khiến mặt cậu ta sưng húp.
"Dì bình tĩnh đi, dì!" Chu Lỗi hét lớn, "Vy Vy!"
Cuối cùng Linh Vy cũng dừng lại, thở hổn hển, mắt đỏ hoe tôi: "Mẹ, tin con đi, Tiểu Mặc thật sự không phải người tốt, con là con mẹ, con sẽ không mẹ đâu."
Chu Lỗi ngồi dậy, nhăn nhó vì đau đớn: "Dì à, nếu thật lòng một người thì sẽ không mạo hiểm tính mạng của họ, Tiểu Mặc rõ ràng không quan tâm đến an toàn của dì."
Tiểu Mặc lạnh lùng : "Chu Lỗi, tôi nhầm cậu rồi, thật là đạo đức giả. Tôi không tin là cậu không muốn truyền lại dòng máu của mình."
Chu Lỗi kiên quyết: "Tôi thật sự không quan tâm!"
"Nghe hay đấy, có giỏi thì cậu đi triệt sản đi, nếu cậu triệt sản, tôi sẽ không để chị sinh con."
Linh Vy mắt sáng lên, mong chờ Chu Lỗi.
Chu Lỗi sững sờ: "…"
Cậu ta rõ ràng không hiểu nổi, chuyện mẹ vợ sinh con thì có liên quan gì đến cậu chứ? Sao mọi chuyện lại thành ra thế này.
"Sao? Không dám à? Tôi đã bảo cậu chỉ là giả bộ thôi, đàn ông ai cũng muốn có con nối dõi. Việc tôi và chị sinh một đứa con là đúng đắn!"
Linh Vy nắm chặt tay Chu Lỗi: "Mau là đồng ý đi! Nói đi!" Cô đến mức như sắp kéo Chu Lỗi đến bệnh viện.
Chu Lỗi ánh mắt chớp chớp: "Vy Vy, em bình tĩnh chút, đồng ý, bố mẹ già rồi, họ không chịu nổi cú sốc này."
"À đúng rồi, bố mẹ đã già rồi, chắc chắn thúc giục hai người sinh con, sinh con thì không , phải là con trai, không thì họ c//hế//t không nhắm mắt." Tiểu Mặc .
Linh Vy ánh mắt nheo lại, "Chát!" một cái, gương mặt Chu Lỗi sưng thêm: "Đồ lừa đảo, đồ trà xanh!"
"Vì mà em suýt tuyệt giao với mẹ, em đến mà còn không chịu triệt sản vì em."
Chu Lỗi bàng hoàng, rõ ràng là lần đầu tiên bị ngoan hiền của mình tát, lòng tự trọng bị tổn thương nặng nề vẫn cố nhẫn nhịn: "Vy Vy, thật sự em, lời thề nguyện giữa chúng ta, em quên rồi sao?"
"Vậy, có đồng ý triệt sản không?" Linh Vy không quan tâm đến gì khác.
Chu Lỗi: "…"
Câu trả lời đồng ý cậu ta không thể ra.
Tiểu Mặc mỉa mai: "Tôi đã mà, chúng ta đều giống nhau."
Linh Vy hai người đàn ông đầy căm phẫn, đá vào Chu Lỗi: "Cút đi, đồ trà xanh!"
"Còn , Tiểu Mặc, tôi sẽ không để toại nguyện đâu!"
Chu Lỗi chạy biến, có lẽ sợ rằng Linh Vy sẽ kéo cậu đi triệt sản thật.
Bạn thấy sao?