Tình Yêu Đích Thực [...] – Chương 3

3

 

Ngày hôm sau, khi tôi đưa Tiểu Mặc đi mua sắm ở trung tâm thương mại, cờ gặp Linh Vy và Chu Lỗi đang chọn mua trang sức bằng vàng, chắc là mua cho bố mẹ Chu Lỗi. Đúng là một con dâu hiếu thảo chưa về dâu, chứ đối với mẹ ruột mình thì chẳng thấy hiếu thảo đến .

 

“Vy Vy, các con cũng ở đây à?” – Tôi và Tiểu Mặc tiến lại gần.

 

“Mẹ, sao hôm nay mẹ có thời gian đi dạo thế?” Linh Vy ngạc nhiên hỏi, vì tôi vốn là người nghiện công việc, hiếm khi đi mua sắm kiểu này.

 

“Mẹ đến đây mua đồ cho Tiểu Mặc của con.”

 

Ngay lập tức, Linh Vy có vẻ cảnh giác và tỏ ý muốn đi cùng tôi.

 

—---

 

“Chị ơi, chiếc đồng hồ này đẹp quá!” – Tiểu Mặc đồng hồ, khóe miệng nở nụ , đôi mắt sáng như chứa đầy sao trời, khiến người ta không thể không muốn mang đến cho cậu ấy mọi thứ tốt đẹp.

 

“Đồng hồ Patek Philippe đấy, tất nhiên là đẹp rồi. Nhưng cậu chỉ ngắm thôi, mua không nổi đâu.” Linh Vy lạnh lùng , không để ý đến vẻ mặt đột ngột cứng lại của Chu Lỗi phía sau.

 

“Vy Vy đúng, tôi là một đứa nghèo thì sao có thể đeo một chiếc đồng hồ đắt tiền như .”

 

Đôi mắt sáng rực của Tiểu Mặc ngay lập tức trở nên ảm đạm, và tim tôi thắt lại vì thương.

 

“Tiểu Mặc, trong mắt chị, em xứng đáng với mọi thứ tốt đẹp.”

 

Nói rồi, tôi hào phóng quay sang nhân viên bán hàng: “Gói chiếc đồng hồ này lại cho tôi.”

 

Linh Vy không thể tin nổi: “Mẹ, hai người mới quen bao lâu mà mẹ đã mua đồ đắt giá thế này cho ta rồi!”

 

Tôi và Tiểu Mặc nhau đắm đuối: “Dù chúng ta mới quen, cảm đã rất sâu đậm. Tiểu Mặc còn đặc biệt đến chùa xin một lá bùa bình an cho mẹ, con xem này.”

 

Tôi lấy lá bùa ra, khoe trước mặt Linh Vy: “Đây là quà đáp lễ của mẹ.”

 

Chu Lỗi không nhịn , dè dặt : “Cô ơi, mấy lá bùa bình an như ở chùa có rất nhiều.”

 

Tôi không đồng : “Có tiền cũng không mua tấm lòng chân thành đâu, các con đừng nông cạn như . Đây không phải chỉ là một lá bùa bình an, mà là của Tiểu Mặc dành cho mẹ!”

 

Linh Vy tròn mắt tôi, không thể tin người mẹ mạnh mẽ của mình lại những lời như .

 

“Một lá bùa bình an đổi lấy chiếc đồng hồ hơn cả trăm vạn, không phải vì tiền thì vì gì nữa?”

 

“Chị, em không phải thế, em không cần đồng hồ, em thật lòng chị, không phải vì tiền của chị.” – Tiểu Mặc tái mặt, mắt đỏ hoe.

 

Tim tôi nhói lên, nghiêm nghị trách Linh Vy: “Vy Vy, để ý lời của con. Đây là Tiểu Mặc của con, là bậc trưởng bối đấy!”

 

“Tiểu Mặc, đừng khóc. Em mà khóc là tim chị tan nát mất. Chị biết em là người có phẩm chất tốt, đây là món quà chị tự nguyện tặng em, em hãy nhận cho chị vui lòng.”

 

“Chị!”

 

“Tiểu Mặc!”

 

Chúng tôi nhau đắm đuối, nhân viên bán hàng đứng bên cạnh cũng không thôi.

 

Chỉ có Linh Vy, ấy suýt chút nữa nôn ra.

 

“Vy Vy, con sao thế? Ăn phải gì không hợp à?” – Tôi nghi hoặc hỏi.

 

“Không, chỉ là… chỉ là…” Linh Vy nhăn nhó, mặt tái mét.

 

“Nếu không khỏe thì về nhà nghỉ ngơi đi. Chu Lỗi, dì giao con cho cháu, cháu chăm sóc nó cẩn thận nhé.”

 

Nói xong, tôi quay người rời đi cùng Tiểu Mặc, để lại Linh Vy và Chu Lỗi đứng đó rối bời.

 

—-------

 

Có vẻ như bị cú sốc từ chuyện chiếc đồng hồ, tối đó Linh Vy dọn về nhà ở.

 

“Vy Vy, con lớn rồi, không nên ở nhà mãi như . Hơn nữa, Tiểu Mặc cũng ở đây, con về đây không tiện đâu.”

 

Có lẽ vì lời tôi quá rõ ràng, Linh Vy sững sờ tôi, không dám tin hét lên: “Mẹ, mẹ có mới rồi không cần con nữa?”

 

Kể từ khi Chu Lỗi, mỗi lần tôi muốn gặp con đều khó khăn vô cùng. 

 

Lần nào cũng là "lần sau, hôm khác, để sau." 

 

Trừ khi cần tiền, còn lại tôi chẳng thể tìm thấy con. 

 

Giờ thì tôi không muốn gặp con nữa, thì nó lại quay về.

 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...