2
Tôi cau mày: “Vy Vy, lễ phép của con đâu rồi? Đây là Tiểu Mặc của con đấy.”
“Mẹ, dù mẹ muốn tìm trai, cũng không nên tìm người trẻ thế này. Người khác biết thì sẽ nghĩ sao về mẹ?”
Tôi phản bác: “Không tìm người trẻ, chẳng lẽ phải tìm ông già nhăn nheo gần đất xa trời sao? Yêu cái đẹp là quyền của mỗi người, mẹ thích người trẻ.”
Linh Vy im lặng.
Linh Vy còn định thêm, Chu Lỗi kéo tay áo ngăn lại: “Dì à, Vy Vy chỉ hơi sốc thôi, không có ý gì khác.”
“Thôi nào, ăn cơm trước đi, Tiểu Mặc đã chuẩn bị nhiều món cho các con rồi.”
—---------
Sau bữa ăn, Chu Lỗi kéo Linh Vy sang một bên gì đó, và ấy bắt đầu tra hỏi về gia cảnh của Tiểu Mặc.
Nghe đến đoạn Tiểu Mặc không có nhà, không có xe, không có tiền tiết kiệm, mắt ấy sáng lên: “Mẹ đang sống cuộc sống quý phu nhân, Tiểu Mặc lại không có gì, sao nuôi mẹ?”
Tôi mỉm đáp: “Không cần cậu ấy nuôi mẹ, mẹ nuôi cậu ấy là .”
“Không ! Đàn ông sao có thể để phụ nữ nuôi? Như thì còn gì là đàn ông nữa?”
Chu Lỗi bên cạnh mặt thoáng chút khó coi, rồi lại lấy lại bình tĩnh, chắc cũng nghĩ đến bản thân mình.
Tiểu Mặc buồn bã tôi: “Chị à, dù hiện tại em không có gì, em có trái tim chị, và sau này em sẽ cố gắng.”
Tôi dịu dàng vuốt tóc cậu ấy: “Chị tin em.”
“Nhưng mà…” – Linh Vy định gì thêm thì tôi ngắt lời.
“Đúng rồi, con bảo có chuyện muốn với mẹ, là chuyện gì?”
“Bố mẹ của Chu Lỗi vài ngày nữa muốn gặp mẹ để cùng bàn chuyện của con với Chu Lỗi.” – Linh Vy nhớ đến chuyện chính, lo lắng .
“Được thôi.”
“Mẹ đồng ý rồi?” – Linh Vy và Chu Lỗi đều bất ngờ, trước đây tôi kiên quyết không đồng ý cho họ ở bên nhau.
“Nói ra thì là mẹ sai rồi. Trước kia mẹ nghĩ rằng Chu Lỗi để ý đến gia sản của nhà mình nên mới ở bên con.”
“Kể từ khi ở bên Tiểu Mặc, mẹ mới hiểu rằng có thể vượt qua khoảng cách tuổi tác và tiền bạc.”
“Chỉ cần nghĩ đến chuyện phải rời xa Tiểu Mặc, lòng mẹ đau đớn vô cùng.”
“Vậy nên giờ mẹ đã hiểu, mẹ sẽ không phản đối con và Chu Lỗi nữa.”
Tiểu Mặc cảm ôm lấy tôi: “Em sẽ không bao giờ rời xa chị.”
“Vy Vy, mẹ chúc phúc cho con và Chu Lỗi, con cũng sẽ chúc phúc cho mẹ và Tiểu Mặc chứ? Dù sao thật đẹp mà.” Nói rồi, tôi hai người mong đợi.
—------------
Dưới lời bộc bạch chân thành của tôi, Linh Vy và Chu Lỗi chỉ biết “…”
Nhìn vẻ mặt khó coi của họ, tôi không vui: “Sao nào, các con không cảm chút nào sao?”
Rõ ràng là trước đây hai đứa chúng nó kiên quyết không lay chuyển với tôi rằng chúng nhau thật lòng và mong tôi chúc phúc cho chúng.
Sao giờ tôi gặp đích thực, chúng lại không chúc phúc cho tôi?
“Không phải thế đâu, mẹ…”
“Con không phản đối, chỉ là mọi chuyện diễn ra quá bất ngờ, con cần thời gian để suy nghĩ.”
Tôi bĩu môi: “Được thôi, các con cứ về trước đi.”
“Mẹ, hay con ở lại vài ngày, chăm sóc mẹ nhé?” Linh Vy dò hỏi.
---
"Đừng chứ, mẹ và Tiểu Mặc còn muốn dành thời gian riêng tư mà."
c//hế//t rồi, tôi lỡ thật lòng. Vội vàng chữa lại: "Con ở bên Chu Lỗi mới là quan trọng, mẹ chỉ cần thấy các con hạnh phúc là đủ."
Linh Vy: "…"
Bạn thấy sao?