Tình Yêu Đích Thực [...] – Chương 6

Bố mẹ ta vì không biết sự thật nên vẫn còn ngông nghênh.

Tôi chẳng nể nang, thẳng luôn:

Đúng là Tô Niệm An có một đứa con , đứa bé không liên quan gì đến tôi. Nó là con của một người tên là Hàn Vũ Sinh.

Năm xưa tôi chỉ là người tốt bụng giúp đỡ ta học hành, không ngờ lại bị vu khống trắng trợn, đúng là nực !

Tôi sẵn sàng xét nghiệm ADN, sau đó, tôi cầu truy cứu trách nhiệm pháp lý với hành vi vu khống và tống tiền của ta.

Nghe đến đây, sắc mặt bố mẹ Tô Niệm An thay đổi hẳn, lập tức quay sang trừng mắt con .

Thấy Tô Niệm An mặt mày hoảng loạn, năng lắp bắp cha ta liền giáng thẳng một bạt tai.

Đồ mất dạy! Trước đây tao đã dặn mày rồi, cái thằng Hàn Vũ Sinh nghèo mạt như thế mà mày cũng dính vào cho hả?

Mày còn dám lừa cả tao với mẹ mày, xem tao có đánh chết mày không!

Ba người họ giằng co ầm ĩ, hỗn loạn vô cùng.

Cuối cùng vẫn là nhờ cảnh sát can thiệp mới giải quyết xong, rồi dẫn họ đi.

Vì chuyện này chưa ảnh hưởng nghiêm trọng đến tôi nên Tô Niệm An cũng không phải chịu hình gì lớn.

Tôi cũng chẳng quan tâm.

Chỉ cần ta bị dội một gáo nước lạnh, rõ hiện thực của mình là đủ rồi.

11

Về đến nhà, Thanh Ninh đang cho Tiểu Thạch Đầu bú sữa.

Tôi tít mắt đi tới, ngả người lên giường ôm cả hai mẹ con vào lòng.

Thanh Ninh hỏi tôi:

Em nghe hôm nay Tô Niệm An đến công ty loạn à?

Tôi gật đầu: Cuộc sống của ta thảm lắm rồi, muốn moi tiền từ , còn định nhờ nuôi con giùm, đúng là hết thuốc chữa.

Thanh Ninh cũng chỉ biết lắc đầu ngán ngẩm.

Đợi con ngủ xong, tôi nhanh chân vào bếp nấu cơm cho vợ.

Nhờ có kinh nghiệm kiếp trước, tôi nấu nướng thành thạo, món nào cũng ngon.

Thanh Ninh từ khi cưới tôi, ấy tăng cân kha khá.

Tôi mỉm đáp lại, bảo ấy mập một chút phúc hậu, ôm cũng thích hơn.

Ngay lập tức bị ấy “dạy dỗ” mấy cái trong tiếng khúc khích.

12

Vài ngày sau, Thanh Ninh hết cữ, tôi đưa ấy ra ngoài đi dạo hít thở không khí.

Cả gia đình ba người chúng tôi đi dạo trên phố, cảm giác hạnh phúc lập tức ùa về.

Kiếp trước đúng là sống uổng một đời, thứ hạnh phúc giản đơn thế này, mà tôi chưa từng có lấy một lần.

Vì Tiểu Thạch Đầu quá đáng nên thỉnh thoảng có người đi ngang qua cũng không kìm mà ngoái , thích mê luôn.

Tôi và Thanh Ninh gặp huống đó thì đứa nào cũng toe toét, khóe miệng cong lên còn khó kiểm soát hơn cả cò súng AK.

Mỗi lần như , Thanh Ninh đều sẽ :

Do di truyền từ ba đó.

Thật ra tôi biết rõ, không phải tại tôi giỏi gì, là vì ấy đẹp sẵn rồi.

Chúng tôi cứ thế tản bộ đến khu mua sắm, vừa đến cổng thì thấy rất nhiều người vây quanh một chỗ, không biết đang gì.

Bị tò mò thúc đẩy, tôi và Thanh Ninh cũng tiến lại gần xem thử.

Kết quả là — hình ảnh đập vào mắt tôi chính là Tô Niệm An đang quỳ trên đất, bên cạnh là bé Hàn Đa Đa quấn trong một cái khăn cũ rách, yếu ớt và đáng thương.

Tô Niệm An nước mắt giàn giụa, không ngừng dập đầu cầu xin người qua đường.

Xin các vị hảo tâm giúp đỡ, con tôi bị viêm phổi, không có tiền chữa bệnh, sắp không cầm cự rồi…

Làm ơn, ơn giúp với, tôi xin mọi người…

Thỉnh thoảng có người ném vào mười, hai mươi tệ, tờ tiền màu đỏ thì hiếm thấy.

Trong đám đông bắt đầu có người nghi ngờ.

Trẻ như sao không đi , còn bày đặt ngồi ăn xin? Đứa bé đó thật sự là con à?

Lời này như công tắc khơi gợi ký ức của mọi người xung quanh.

Đúng đó đúng đó! Tôi thấy trên mạng nhiều vụ rồi, bọn buôn người hay bắt cóc con nít rồi đem đi xin tiền!

Đứa bé này chắc chắn là ta trộm đến!

Tô Niệm An lập tức hoảng hốt, luống cuống giải thích:

Không, không phải! Con bé là con ruột tôi, nó tên là Hàn Đa Đa, không phải tôi bắt cóc đâu, thật đấy!

Nói miệng thì ai chả ! Đưa giấy khai sinh ra xem nào!

Nghe đến giấy tờ, rõ ràng Tô Niệm An bắt đầu hoảng.

Không có khai sinh? Vậy chắc chắn là trẻ bị bắt cóc rồi!

13

Tô Niệm An hoảng loạn ôm chặt lấy đứa bé vào lòng, run rẩy lắc đầu phân trần:

Không phải, tôi thật sự sinh ra nó mà! Chỉ là tôi không mang theo giấy tờ thôi!

Đám đông nghe thì chia hai nhóm, một nhóm xông vào giành đứa bé, nhóm còn lại hô hào đòi gọi cảnh sát.

Tô Niệm An bị kéo giật qua giật lại, kinh hãi hét lên liên tục.

Bên cạnh, Thanh Ninh tôi một cái, tôi không biểu cảm gì.

Ngay sau đó, cảnh sát tuần tra đến nơi, đám đông mới chịu giải tán.

Mọi người túm tụm lại tố cáo Tô Niệm An, khẳng định đứa bé là bị bắt cóc.

Tô Niệm An khóc đến mức không thở nổi, luôn miệng lắc đầu:

Tôi chỉ là nhầm người, bố mẹ giận quá nên mặc kệ sống chết. Đứa bé thật sự là con tôi, sao mọi người lại đối xử với tôi như

Cảnh sát giữ trật tự, liên hệ với trung tâm để xác nhận thân phận của Hàn Đa Đa tại chỗ.

Sau khi kiểm tra và đối chiếu, xác định đứa bé không có vấn đề gì.

Mọi người xung quanh thấy cũng cúi đầu lặng lẽ giải tán.

Tô Niệm An thất thần ngồi bệt xuống đất, òa khóc nức nở.

Lúc ngẩng đầu lên, ta bắt gặp tôi và Thanh Ninh.

Lau mạnh nước mắt trên mặt, ta đứng dậy định bỏ đi.

Thanh Ninh đưa tay ra, gọi lại:

Này, Niệm An, đợi chút đã.

Tôi không hiểu quay sang Thanh Ninh, ấy mím môi, lại khẽ lắc đầu.

Cô bước tới bên Tô Niệm An, lấy điện thoại quét mã chuyển khoản cho ta 10.000 tệ.

Làm xong không thêm gì, chỉ lặng lẽ khoác tay tôi rồi quay đi.

Trên đường về, Thanh Ninh :

Cô ấy sai, không nên để đứa trẻ phải chịu tội. Làm mẹ rồi, em không chịu nổi khi thấy cảnh đó.

Coi như tích đức cho Tiểu Thạch Đầu nhà mình .

Anh , không giận em chứ?

Nhìn ánh mắt Thanh Ninh tôi, tôi thật sự không nhịn bật , ôm lấy mặt ấy hôn một cái.

Vợ tốt bụng như thế, giận sao nổi.

Đi thôi, không phải em vẫn luôn nhắc muốn ăn lẩu sao? Hôm nay dẫn em đi.

14

Từ đó về sau, tôi chưa từng gặp lại Tô Niệm An nữa trong thành phố này.

Sau đó nghe ta đã thôi học, dắt theo con nhỏ đi khắp nơi mưu sinh.

Bố mẹ cũng mặc kệ, vẫn luôn căm ghét việc sinh con với Hàn Vũ Sinh, thậm chí đã cắt đứt quan hệ.

Đó chính là con đường mà kiếp trước luôn tiếc nuối vì chưa dám bước đi.

Nếu như ta hoàn thành việc học cao học, lại còn kéo Hàn Vũ Sinh đi lên cùng mình, thì ánh mắt người đời sẽ rất khác.

Nhưng có lẽ là số phận. Sau khi ở bên Tô Niệm An, Hàn Vũ Sinh chẳng gì, không kiếm nổi một đồng, càng không có khả năng lo cho ta học đại học.

Không bao lâu sau, Hàn Vũ Sinh đã bỏ rơi ta để đi theo một bà chị có tiền.

Chỉ là số hắn xui, bị chồng hợp pháp của bà chị phát hiện, đánh cho gãy một chân — mà là cái “chân giữa”.

Một đôi “ nhân đẹp” của kiếp trước, kiếp này lại thành một cặp tai họa cho nhau.

15

Phiên ngoại – Góc Tô Niệm An:

Sau khi bất đắc dĩ nghỉ học, tôi bế Đa Đa đi lang thang khắp nơi, chịu đủ khổ cực.

Sống lại một lần nữa, tôi mới nhận ra, hóa ra người thật lòng tôi nhất lại chính là Chu Cẩm Niên.

Nhờ có ấy mà cuộc đời tôi thay đổi, thậm chí ngay cả bố mẹ tôi cũng từng hưởng ơn từ .

Vậy mà kiếp trước tôi lại oán hận ấy vô cùng, luôn cho rằng chính là người đã cản trở đích thực của tôi.

Sau khi trọng sinh, trong buổi gặp lại ở nhà hàng Tây ấy, tôi vốn định tiếp tục lừa nhận con, rồi dùng cách tàn nhẫn hơn để trả thù ở kiếp này.

Chỉ là không ngờ — ấy cũng đã sống lại.

Và lần này, thất vọng về tôi đến tột cùng, hoàn toàn cạn sạch cảm, quyết định dừng mọi sự trợ giúp.

Đã , tôi liền viện cớ rằng ra bao thiệt cho tôi ở kiếp trước, bắt phải bồi thường, phải tiếp tục chu cấp cho tôi học đại học.

Tôi cảm thấy đó là điều hiển nhiên. Tôi nghĩ nợ tôi.

Nhưng sau khi bị từ chối hết lần này đến lần khác, tôi bắt đầu hoang mang.

Tôi phát hiện… có thể là tôi sai rồi.

Nhất là sau khi sống cùng tên khốn Hàn Vũ Sinh, tôi càng cảm thấy bản thân đã sai đến nực .

Hắn ta luôn chửi thẳng vào mặt tôi:

Không có người chu cấp thì em đi theo tôi cái gì? Sao em không biết bám lấy hắn chặt vào!

Và rồi quả báo thực sự đã đến khi tôi bắt đầu học đại học.

Hàn Vũ Sinh chẳng gì ngoài uống rượu, đánh bài, thậm chí ép tôi đi vòi tiền Chu Cẩm Niên.

Tôi không đồng ý, tôi mắng hắn vô dụng, thì hắn đánh tôi đến suýt chết.

Tôi tuyệt vọng quay về nhà, kết quả lại bị bố mẹ từ mặt.

Tôi từng là một xinh đẹp, dù ít luôn khiến người ta tò mò muốn khám .

Vậy mà giờ đây suýt nữa còn bị nhầm là bọn buôn người mang theo trẻ con đi lừa đảo.

Lúc đó tôi tuyệt vọng đến mức chỉ muốn chết.

Thế mà, đúng vào lúc tôi thê thảm nhất, nhục nhã nhất… Chu Cẩm Niên lại xuất hiện cùng với Diệp Thanh Ninh.

Họ ân ái, hạnh phúc, có với nhau một đứa con đáng .

Gương mặt Diệp Thanh Ninh tràn ngập nụ , hạnh phúc đến chói mắt.

Lẽ ra tất cả những điều đó… đáng lẽ phải là của tôi!

Cho đến khi Diệp Thanh Ninh chuyển cho tôi một vạn tệ…

Tôi mới hiểu — mình đã thua hoàn toàn.

Và tôi cũng biết… mình không thể quay lại nữa rồi.

Nhân quả từ kiếp trước, đã tạo nên báo ứng ở kiếp này.

Tất cả là do tôi tự chuốc lấy.

Tôi rất hối hận.

Nhưng tất cả… đã quá muộn rồi.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...