3
Tôi bận, tiệc mừng đại học các người tự tổ chức đi.
Nhà gần đây thôi, tự đi bộ về.
Tôi là người chu cấp học phí cho , nếu bị người ta thấy hai ta thân mật quá sẽ bị đàm tiếu.
Nói xong, tôi quay người bước đi.
Qua lớp kính của cửa sổ lớn, tôi thấy Tô Niệm An nghiêng đầu theo tôi, ánh mắt đầy kinh ngạc, cứ thế lặng lẽ tiễn tôi rời khỏi.
Một lúc sau, mẹ Tô Niệm An gọi điện cho tôi.
Bà tôi nhất định phải đến dự tiệc ngày mai, còn bảo đã chuẩn bị chỗ ngồi danh dự cho tôi.
Tôi mỉm từ chối, ngày mai không rảnh.
Bà ấy lập tức lo lắng, hỏi hết cái này đến cái kia, thậm chí còn bảo sẽ dời lịch tổ chức, đợi tôi rảnh thì mới .
Tôi khéo léo từ chối và rõ quan điểm của mình:
Người chu cấp, tốt nhất là không nên quá gần gũi với người nhận.
Và quan trọng hơn, Tô Niệm An đã học xong cấp ba, nên tôi cũng sẽ dừng khoản hỗ trợ tại đây.
Đầu dây bên kia, mẹ Tô Niệm An bối rối hỏi có phải đã xảy ra chuyện gì giữa hai đứa không.
Cuối cùng, bà còn nghi ngờ ngay đến Hàn Vũ Sinh.
Là tên Hàn Vũ Sinh đó đúng không? Có phải con bé lại cãi nhau với cháu vì cái thằng khốn đó không?
Cháu nghe dì này, Hàn Vũ Sinh không xứng với con nhà dì đâu! Nếu nó dám ở bên cái thằng đó, dì đánh gãy chân nó!
Không phải đâu dì, dì nghĩ nhiều rồi. Thôi nhé.
Tôi cúp máy.
Thế là yên tĩnh trở lại.
Tô Niệm An và Hàn Vũ Sinh là thanh mai trúc mã, cả cái làng của họ ai cũng biết.
Chỉ là mẹ ấy không ưa cậu ta.
Khi tôi chu cấp cho Tô Niệm An học cấp ba, học đại học, người trong làng đều tôi là “quý nhân” của ấy, Hàn Vũ Sinh sao mà sánh .
Đến khi Tô Niệm An học xong cao học, có thành tựu, thì Hàn Vũ Sinh cũng nhờ sự giúp đỡ của mà dựng chút danh phận.
Nhưng sau khi ấy qua đời, chuyện hai người họ đồng cam cộng khổ bị công bố, tôi liền trở thành kẻ dùng tiền mua lòng người, kẻ ác hoại khốn khó.
Ha…
Tôi bật lạnh một tiếng, còn chưa kịp nghĩ nhiều thì điện thoại của Tô Niệm An gọi tới.
Số đuôi 4431 — tôi đã cố ý chọn cho ấy, mang ý nghĩa “mọi chuyện suôn sẻ”.
Anh đang ở nhà à?
Tô Niệm An vừa nghe máy đã hỏi ngay.
4
Tôi im lặng hồi lâu:
Không ở nhà.
Em thấy xe đậu dưới lầu rồi.
Cô ấy xong, chưa đầy một phút sau, cửa nhà tôi vang lên tiếng gõ.
Tôi do dự chốc lát, cuối cùng vẫn mở cửa.
Tô Niệm An bước vào như thể đã quen thuộc từ lâu, thay giày, ngồi xuống ghế sofa.
Vẫn là vị trí cạnh cửa sổ mà ấy thích nhất.
Mọi thứ cứ như chưa từng thay đổi.
Cô ấy im lặng, tôi cũng không gì.
Vài phút sau, Tô Niệm An chậm rãi mở miệng:
Bố mẹ em không chấp nhận Hàn Vũ Sinh, thấy nhà cậu ta nghèo quá.
Ha, tôi bật .
Im lặng nãy giờ, hóa ra câu đầu tiên là thế này sao?
Nghèo thì sao chứ, chỉ cần hai người thật lòng nhau là mà.
Mẹ em bị của hai người cảm , cũng chỉ là vấn đề thời gian thôi.
Ừ thì, cảm gần bốn mươi năm, cuối cùng cũng đồng ý để hai người chôn chung một mộ.
Tô Niệm An mím môi, khẽ :
Em xin lỗi.
Lời “xin lỗi” này, cả kiếp trước ấy cũng chưa từng ra dù đến lúc tôi chết.
Giờ đột nhiên nghe , lại khiến tôi thấy thật mỉa mai.
Tôi khẽ lắc đầu :
Không sao, nếu đã quay lại, thì hãy đi tìm hạnh phúc của mình đi.
Tôi mở cửa, đứng đó ấy.
Tô Niệm An gật đầu, đứng dậy vẫn đứng yên tại chỗ, không nhúc nhích.
Anh có hận em không? — Cô ấy hỏi.
Có chứ. Nhưng đó là chuyện kiếp trước rồi.
Tô Niệm An lại rơi vào im lặng.
Một lúc lâu sau, quay sang tôi:
Anh có thể chu cấp cho em học hết đại học không?
Tôi: ???
Tôi suýt nữa thì bật vì tức — đội cho tôi cái sừng cả đời, giờ một câu xin lỗi rồi lại muốn tôi tiếp tục đội nữa sao?
Quả nhiên, khi con người rơi vào mức “cạn lời” cao nhất, chỉ có thể . Sao có người lại có thể mặt dày đến mức ấy?
Coi như là em mượn . Sau khi học xong, em sẽ trả lại gấp 10 lần.
Tô Niệm An tôi, như thể đó là điều hiển nhiên.
Tôi ấy, hỏi:
Ở kiếp trước, những gì em mượn của tôi còn ít à?
Tô Niệm An khựng lại một chút, rồi nhạt:
Em xin lỗi, người em thật sự là Hàn Vũ Sinh.
Vậy thì em không nên dụ dỗ tôi, không nên để tôi lãng phí cả cuộc đời, để rồi đến lúc chết còn bị mang tiếng là kẻ chia rẽ hai người.
Tôi suýt nữa không kiềm chế cảm .
Hít sâu một hơi, tôi tiếp tục …
Tôi đã rõ với mẹ rồi, bây giờ cũng rõ với : từ nay về sau, giữa hai chúng ta không còn liên quan gì nữa. Cô đi đi.
Tô Niệm An nghe xong thì nổi giận:
Chu Cẩm Niên, kiếp trước vì mà tôi không thể ở bên người mình cả đời, đến khi chết rồi mới chôn cùng ấy.
Nếu tôi đến , tại sao kiếp này lại không thể giúp tôi hoàn thành tâm nguyện, tác thành cho tôi?
Tôi nghi ngờ mình có nghe nhầm không.
Nghe ta mà cứ như người đáng thương là ấy . Như thể tất cả bi kịch đều là do tôi ra.
Cô ta lừa tôi đi thực tập, thực chất là ra ngoài sống chung với Hàn Vũ Sinh. Còn tôi thì vừa cha vừa mẹ, nuôi con giùm hai người họ mà không hề hay biết.
Tôi ngu ngốc giữ trọn lời hứa với ta cả đời, cuối cùng lại đơn chết già, mang tiếng suốt đời.
Còn ta, chết rồi chí ít cũng yên nghỉ bên người mình .
Còn tôi thì sao?
Vậy mà giờ ta lại quay sang trách tôi?
Ý là sao? Lẽ ra tôi phải mua xe, mua nhà cho hai người, tổ chức đám cưới, rồi đưa thêm mấy triệu gọi là “phí an cư” mới đúng à?
Tô Niệm An tiếp tục phân trần:
Em không có ý đó. Ý em là, kiếp trước em đã ở bên , vì chút nghĩa đó, kiếp này nên thành toàn cho bọn em chứ?
Ha… Ha ha…
Tô Niệm An, thứ nhất, tôi không thấy việc ở bên tôi kiếp trước là một cái ơn. Với tôi, đó là một hình , một nỗi dày vò, hiểu không?
Thứ hai, tôi đã chọn buông tay, đã không ngăn cản đến với Hàn Vũ Sinh rồi. Như còn chưa gọi là tác thành à?
Tô Niệm An mím môi, mặt lộ vẻ uất ức:
Nhà em nghèo, nhà Hàn Vũ Sinh cũng nghèo, không có tiền em không thể học đại học, càng đừng đến học cao học. Vậy sau này bọn em sống thế nào?
Tôi thật sự không biết phải diễn tả cảm lúc đó như thế nào.
Tôi bật không ngừng .
Tôi vì mắt người của mình quá tệ, cũng vì sự trơ trẽn và ngây thơ của Tô Niệm An!
Tóm lại ý là gì? Muốn tìm một kẻ lo cơm ba bữa cho hai người, để cùng nhau xây dựng một cuộc sống tốt đẹp à?
Không, em sẽ không để giúp mà không có đền đáp đâu. Em sẽ trả tiền lại cho , gấp mười, gấp trăm lần cũng ! Em viết giấy nợ cho , không?
Nói là “trả”, chi bằng là “cho”. Tôi cạn lời chỉ biết gật đầu rồi hỏi:
Kiếp trước đã lừa tôi cả một đời, chẳng lẽ giờ vẫn coi tôi là kẻ ngu dễ dụ?
Tô Niệm An nhắm chặt mắt, mặt đầy chán ghét:
Vậy… em sinh cho một đứa con, không?
CÚT!
Tôi chỉ tay ra cửa, không kìm nữa.
Ban đầu tôi chỉ nghĩ Tô Niệm An mặt dày, không biết xấu hổ.
Nhưng sau khi nghe câu đó, tôi chỉ thấy kinh tởm đến tột cùng.
Tôi thấy ghê tởm vì ta, và đau đớn, mỉa mai vì lựa chọn năm xưa của mình.
Tôi đúng là một trò .
Tô Niệm An bị tôi đuổi đi. Trước khi đi, ta còn lải nhải thêm một đống lý lẽ mà ta cho là hợp hợp lý.
Tôi “rầm” một tiếng, đóng sầm cửa lại.
Đọc tiếp
Bạn thấy sao?