Tôi đã một nữ sinh nghèo mà mình từng chu cấp.
Cô ấy muốn đi học, tôi lo cho ấy từ trung học, thi đại học, cho đến lúc tốt nghiệp cao học.
Cô ấy nặng với gia đình, tôi liền một mình gồng gánh, giúp cả nhà ấy thoát khỏi núi rừng nghèo khó.
Cô ấy chỉ muốn sinh một đứa con, tôi cũng chiều theo, toàn tâm toàn ý nuôi dạy con khôn lớn.
Nhưng mãi đến khi ấy qua đời, con đòi chuyển mộ mẹ về chôn chung với thanh mai trúc mã của mẹ, tôi mới bàng hoàng nhận ra —
Hóa ra, ấy chưa từng tôi, trong lòng chỉ có mối đầu – người thanh mai trúc mã của ấy.
Không chỉ trái tim không thuộc về tôi, mà ngay cả đứa con mà tôi nuôi nấng thương cũng chẳng phải con ruột tôi.
Tình của họ khiến ai ai cũng cảm , kể cả đứa con tôi đã dốc lòng nuôi dạy hơn hai mươi năm.
Còn tôi – người đã hy sinh cả đời – cuối cùng lại bị xem là kẻ độc ác ngáng đường đích thực.
Khi sống lại một lần nữa, tôi dứt khoát không chu cấp nữa, cũng quyết không dính dáng gì đến ấy.
1
Trong nhà hàng phương Tây sau kỳ thi đại học, Tô Niệm An vẫn y như trước.
Cúi đầu, cẩn thận cắt bít tết thành từng miếng nhỏ rồi từ tốn ăn.
Nhà ấy nghèo, thường xuyên đói ăn, nên rất trân trọng từng miếng cơm manh áo.
Lần đầu gặp ấy, tôi còn tưởng ấy chỉ thích . Sau khi biết lý do, trong lòng tôi không khỏi dấy lên một cảm giác thương xót.
Cô ấy rất đẹp, rất ít khi chủ chuyện. Thi thoảng ai, ánh mắt luôn như ẩn chứa một câu chuyện khiến người ta muốn tìm hiểu.
Và đúng thật, chúng tôi kết hôn mấy chục năm, những bí mật ấy che giấu mãi đến khi mất tôi mới biết .
Lúc con khóc lóc đòi chuyển mộ Tô Niệm An để chôn chung với thanh mai trúc mã của ấy, tôi choáng váng.
Con bé nhón chân, chỉ tay vào mặt tôi, gằn từng chữ:
Người mẹ luôn là Hàn Vũ Sinh – thanh mai trúc mã của mẹ!
Con bé còn , chính mình cũng là con ruột của Hàn Vũ Sinh.
Hóa ra, từ hồi lớp 12, họ đã sống như vợ chồng.
Việc du học và đi sau này, chẳng qua chỉ là cái cớ để trốn khỏi tôi, để sống cùng Hàn Vũ Sinh.
Cô ấy đồng ý lấy tôi, hoàn toàn là vì bị gia đình ép buộc và vì nghèo đói mà phải cúi đầu khuất phục hiện thực.
Chỉ cần tôi không có tiền, Tô Niệm An đến liếc mắt cũng chẳng buồn liếc.
Tôi không tên là Chu Đa Đa! Tôi tên là Hàn Đa Đa!
Con bé gằn giọng xác nhận, như thể đang tuyên bố chủ quyền.
Tôi chết lặng tại chỗ, những lời nó như từng nhát dao đâm vào tim tôi.
Thì ra là như …
Tôi chua chát, lòng đau như cắt khi ngẫm lại cả cuộc đời trớ trêu của mình.
Nhà Tô Niệm An nghèo, không đủ tiền học, tôi đã lo cho ấy ăn học từ trung học đến cao học.
Vì ấy nghĩ cho gia đình, tôi dốc toàn bộ sức lực, huy đủ mọi mối quan hệ để giúp cả nhà ấy đổi đời.
Sau này chúng tôi kết hôn, ấy chỉ muốn có một đứa con, tôi cũng đồng ý, luôn chiều chuộng ấy hết mức, hết lòng nuôi dạy con .
Tôi từng nâng niu ấy như báu vật trong tay.
Vậy mà cuối cùng, tôi chỉ là một quân cờ bị lợi dụng.
Đứa con tôi nuôi suốt hai mươi mấy năm, hóa ra là của người khác.
Đến cả nó cũng vì của mẹ mình mà , chỉ tay vào mặt tôi – người cha nuôi nấng nó bao năm – mà chửi rủa thậm tệ.
Gọi tôi là kẻ hoại đích thực.
Tôi vô lực ngồi phịch xuống ghế sofa, tay cầm cốc nước run đến mức không thể giữ nổi.
Chôn đi.
Hai chữ đơn giản, chất chứa cả một đời bị đem ra trò .
Tô Niệm An, tôi đã dành cả đời để tạo nên tương lai cho , chẳng thiếu gì lần cuối này cả.
Ngày Tô Niệm An và Hàn Vũ Sinh hợp táng, tôi đột ngột phát bệnh và chết ngay tại nhà.
Con đi trông mộ cho cha mẹ ruột.
Còn tôi, đơn độc, không con, không vợ, đến khi bốc mùi mới có người phát hiện.
2
Khi tôi mở mắt ra lần nữa, thì đã quay về ngày tôi tổ chức tiệc mừng ấy sắp lên đại học.
Ha…!
Nhìn người phụ nữ mà tôi từng nhất, cũng là người khiến tôi đau lòng nhất đời.
Tôi không kìm mà bật chua chát — đúng là đời trêu ngươi.
Ông trời để tôi trọng sinh quay về là để gì chứ?
Để người phụ nữ tôi , người mà tôi đã nâng niu hết lòng, lại một lần nữa lén lút lao vào vòng tay người khác sao?
Cả tâm hồn lẫn thể xác, tôi đều chẳng thể có .
Kiếp trước, ít ra tôi cũng đã gần sáu mươi, đau thì cũng chỉ vài năm là hết.
Nhưng bây giờ, tôi mới chỉ vừa tròn 29 tuổi.
Tôi hít sâu một hơi, cố nuốt nỗi buồn đang dâng trào trong lồng ngực.
Thôi … nếu đã là sự lựa chọn của ấy, tôi chúc phúc. Đời này, tôi buông tay.
Tôi đặt dao nĩa xuống, chuẩn bị rời đi.
Lúc này, Tô Niệm An ngẩng đầu lên, giọng bình thản :
Ngày mai là tiệc mừng tôi đậu đại học, mẹ tôi bằng mọi giá phải đến.
Còn nữa, lát nữa… đưa tôi về nhé.
Tôi ấy đầy nghi hoặc.
Kiếp trước chính tôi là người chủ tổ chức tiệc mừng cho , cũng là tôi đề nghị đưa ấy về.
Trên đường về, tôi không kiềm chế ham muốn, đã hôn ấy.
Khi cảm dâng trào, chúng tôi đã chuyện đó ngay trên xe.
Không lâu sau đó, Tô Niệm An với tôi rằng ấy có thai.
Lúc đó tôi vui đến phát điên, chỉ muốn lập tức bay đến thành phố nơi ấy học để chăm sóc.
Nhưng Tô Niệm An lại từ chối.
Sau này, chính con với tôi rằng, Tô Niệm An đã mang thai từ trước khi chúng tôi xảy ra chuyện nửa tháng.
Trong suốt thai kỳ, Hàn Vũ Sinh không rời nửa bước.
Mà tôi, tuy không có mặt, cũng có “đóng góp” — vì toàn bộ chi phí sinh hoạt của họ đều từ tiền tôi chu cấp. Nói ra thật nực .
Vậy mà bây giờ, Tô Niệm An lại là người chủ đề xuất hai chuyện đó.
Tôi cố gắng vào mắt ấy để tìm lời giải đáp.
Nhưng không cho tôi cơ hội. Sau một khoảnh khắc ngắn ngủi nhau, liền né tránh ánh mắt tôi.
Dù , tôi vẫn phát hiện một điều.
Trong mắt không còn vẻ ngại ngùng năm xưa.
Thay vào đó là sự bình tĩnh và chín chắn.
Cô ấy… không còn là “ ấy” nữa rồi.
Bạn thấy sao?