Khi đó, khoảng cách quá gần. Tôi có thể thấy hàng mi của ấy, sống mũi của ấy, và cả đôi môi của mình.
Tôi rất muốn từng chút từng chút vuốt ve gương mặt ấy, tôi không thể.
Đôi khi ấy gối đầu lên chân tôi, chuẩn bị thi chứng chỉ tiếng Anh cấp 6, nhắm mắt học từ vựng một cách chăm , giống hệt lúc còn bé.
Hoặc là ấy kể chuyện cho tôi nghe, khác xưa ở chỗ, tôi đã biết .
Giang Ninh thường gõ lên mu bàn tay tôi, thở dài:
“Cậu đúng là dễ quá, cái này là chuyện không buồn nhất đấy.”
Hơi thở tôi khựng lại, tôi học cách , chưa học cách phân biệt chuyện nào buồn hơn.
Tôi thật sự sợ Giang Ninh phát hiện ra rằng, tôi là một người vô vị.
Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng, sẽ có ngày Giang Ninh chủ hôn tôi.
Đó là Giáng Sinh đầu tiên chúng tôi bên nhau. Giang Ninh đi thêm ở một quán cà phê.
Đây là ngày lễ đầu tiên chúng tôi chính thức bên nhau, tôi đến quán cà phê chờ ấy.
Vừa bước vào, tôi đã thấy ấy, mặc một chiếc váy công chúa màu xanh đẹp đến mức cả người như tỏa sáng.
Cô ấy đang nhận đơn hàng của khách, thấy tôi thì nháy mắt một cái.
Tôi từ chối để người khác nhận đơn, ấy kéo váy bước đến, :
“Thiếu gia, có gì tôi có thể phục vụ cho ngài không?”
Cô ấy lúc nào cũng gọi tôi là “thiếu gia,” tôi nghĩ ấy vì chút vui ác ý, tôi chưa bao giờ vạch trần ấy.
Tôi gọi một ly cà phê đen, khi ấy mang đến thì khẽ ngoắc ngón tay tôi, sẽ đến muộn.
Giang Ninh giống như một ong nhỏ, bận rộn tới lui.
Đôi khi đi ngang qua ấy nhét vào tay tôi một viên kẹo, hoặc ném vào miệng tôi một miếng bánh.
Tôi ngồi đó cả buổi tối, bị ấy “nhồi nhét” không ít đồ ăn.
Giữa chừng khách thưa bớt, ấy cắn nửa trái dưa leo, vừa đi về phía tôi.
Đúng lúc có người vào gọi món, ấy vội vàng nhét nửa quả dưa còn lại vào miệng tôi.
Tôi cầm xuống, thấy vết răng của ấy còn hằn trên đó, phải một lúc lâu sau mới hoàn hồn.
Tôi mơ hồ cảm thấy, hai tháng nay ấy không còn lạnh nhạt với tôi như trước.
Mấy hôm trước, ấy lễ tân cho một khách sạn mới khai trương.
Xong việc, cổ chân ấy sưng cả lên vì đứng lâu.
Nếu là trước đây, ấy chắc chắn sẽ không hé răng.
Nhưng hôm đó, ấy lười nhác ngồi trên ghế, đưa tay về phía tôi, mặt mày hơi tội nghiệp:
“Không đi nổi nữa, thật sự không đi nổi nữa. Thiếu gia, cõng tôi đến bến xe buýt đi.”
Thực ra xe của tôi đậu ngay gần đó.
Tôi ngẩn ra một giây, rồi nhanh chóng bước tới cõng ấy lên.
Cô ấy nằm trên vai tôi, mân mê tai tôi, hơi thở gần trong gang tấc.
Tôi cõng ấy đến bến xe buýt, chịu đựng suốt chuyến xe với tiếng ồn ào và những mùi vị lộn xộn.
Cô ấy chắc mệt lắm, không có ghế ngồi, liền tựa vào lòng tôi nhắm mắt nghỉ ngơi.
Tôi ngần ngại một chút, rồi đỡ eo ấy.
Trong đầu tôi chợt hiện lên rất nhiều hình ảnh, tôi không nắm bắt gì cả, chỉ cảm thấy tai mình nóng bừng.
Cô ấy trong lòng tôi khẽ dụi đầu vào ngực, mệt đến mức không lời nào.
Thỉnh thoảng tôi tự hỏi, có lẽ, có lẽ Giang Ninh cũng thích tôi một chút.
Ngày Giáng Sinh hôm đó, tôi chờ ấy đến 11 giờ đêm.
Cô ấy tan , giống như một nàng công chúa, cúi chào tôi trước khi rời đi.
Tôi giữ lấy cổ tay ấy, ấy nhẹ nhàng ngồi xuống trên đùi tôi.
Giang Ninh tôi chằm chằm, tôi gần như nín thở.
Cô ấy : “Chu Thời Yến, có muốn hôn không?”
Trong đầu tôi, những cảm nở rộ như pháo hoa, chỉ ước sao thời gian dừng lại tại khoảnh khắc đó.
Không có gì hạnh phúc hơn khi Giang Ninh.
Nếu có, thì đó chắc chắn là cưới ấy.
Cô ấy sẽ mặc một chiếc váy mới, xoay vòng trước mặt tôi, hỏi tôi có đẹp không.
Tà váy nhẹ lướt qua chân ấy, ánh sáng dịu dàng như bao trùm lấy cả người ấy, khiến trái tim tôi mê đắm.
Tôi mua một căn hộ gần trường, thỉnh thoảng tôi qua đó ở.
Lần đầu tiên đưa ấy đến, ấy chạy tới véo tai tôi, ngả vào lòng tôi giả vờ giận dỗi:
“Chậc chậc, thiếu gia, định gì xấu xa đây.”
Biết rõ là ấy giả vờ, tôi vẫn thấy hơi sợ.
Tôi nắm tay ấy, chỉ lắc đầu: “Anh muốn em ở đây thoải mái một chút.”
Có những ngày ấy thêm đến rất khuya, ký túc xá đã khóa cửa, chỉ có thể tìm một cửa hàng tiện lợi qua đêm.
“Không phải định gì xấu xa! Là tôi có ý đồ mờ ám!”
Cô ấy nằm vật xuống ghế sô pha, ôm gối lăn lộn, rồi nũng:
“Chu Thời Yến, lại đây ôm em đi.”
Tôi bước tới ôm ấy, ấy như một mèo con nhảy vào lòng tôi, áp hai tay lên má tôi.
Giang Ninh sẽ ôm mặt tôi, hôn lên mắt, lên sống mũi, lên má tôi.
Ngứa, trong lòng ngứa ngáy vô cùng.
Sau này, phần lớn thời gian hẹn hò của chúng tôi đều diễn ra trong căn hộ này.
Cô ấy thường đi học và thêm, thực sự rất ngại ra ngoài.
Nếu không phải vì chiều tôi, chắc ấy sẽ rúc ở nhà cả ngày không ra ngoài.
Ngày mưa, ấy thường nằm dài trên ghế sô pha đọc truyện tranh.
Có lẽ hơi lạnh, ấy trở mình rồi đặt chân lên đùi tôi.
Tôi hoàn toàn có thể đưa cho ấy một đôi tất, lại nguyện dùng tay mình giữ ấm cho chân ấy.
“Nhân vật nữ chính này thật sự quá ngốc, tôi không xem nổi nữa. Rõ ràng biết nam chính đang lừa mình, mà lại vẫn chấp nhận một cách cam tâm.”
Giang Ninh vừa lật xem kết thúc của truyện tranh, vừa lắc đầu khó hiểu.
“Trời ơi, đúng là kẻ mù quáng hết thuốc chữa. Tôi phải đi xem Vương Bảo Xuyến đào rau dại, để khỏi biến thành người mù quáng trong như một ngày nào đó.”
Tôi nghĩ thầm, hóa ra loại người như tôi gọi là “kẻ mù quáng.”
Vì em mà sống, vì em mà chết, vì em mà điên cuồng.
Làm hiệp sĩ của em, dành cho em trọn vẹn lòng trung thành.
Tình ngọt ngào, cũng xen lẫn đau khổ.
Đến năm thứ ba bên nhau, Giang Ninh đã hoàn toàn xem tôi như người trong nhà.
Năm cuối đại học, ấy bận rộn với đồ án tốt nghiệp, bận tìm việc , hầu như không còn ở ký túc xá.
Cô ấy thường mặc một chiếc váy ngủ, thoải mái đi lại trong nhà, khiến tôi phải tắm thường xuyên hơn bình thường.
Nửa đêm, ấy không chịu đi ngủ, ôm máy tính chui vào chăn của tôi, bắt tôi xem giúp luận văn.
Xem một hồi, câu chuyện dần đi chệch hướng.
Bất ngờ, ấy đẩy tôi ra rồi vội vàng chạy đi mất.
Tôi bước theo, thấy ấy đang rửa mặt trong phòng tắm.
Giang Ninh khẽ vỗ lên trán mình, mắng:
“Lừa tiền còn muốn lừa , Giang Ninh à, người không nên quá đáng như .”
Tôi dựa vào tường, cảm giác như vừa tỉnh khỏi một giấc mộng dài.
Tôi gần như đã quên rằng, Giang Ninh ở bên tôi là vì mẹ tôi đã trả cho ấy hai triệu tệ.
Ba năm đã trôi qua ấy sắp tốt nghiệp, cũng sắp rời xa tôi.
Ngày này đến quá nhanh.
Tôi từng nghĩ rằng Giang Ninh sẽ lặng lẽ đề nghị chia tay, mang đi hết mọi thứ thuộc về ấy, không chút nương tay.
Nhưng ấy không , ấy cho tôi một giấc mộng ảo tuyệt đẹp.
Sau đêm đó, tôi đã nghĩ ấy sẽ ở lại mãi mãi bên tôi.
Nhưng khi tôi tỉnh dậy, ấy đã thu dọn xong hành lý.
Trên cổ ấy vẫn còn dấu vết của nụ hôn tôi để lại.
Cô ấy ngồi trên ghế sô pha, tôi và :
“Chu Thời Yến, tôi ở bên ba năm qua là vì mẹ đã đưa tôi hai triệu, bảo tôi lừa cảm của .”
Tôi biết mà, bởi vì tất cả điều này là kế hoạch của tôi.
Tôi cầu xin ấy đừng rời đi, Giang Ninh vẫn đi.
Tôi ngồi một mình trong căn phòng khách trống rỗng, vết cắn trên mu bàn tay – là dấu răng ấy để lại.
Giang Ninh đã lòng với tôi, ấy vẫn rời đi.
Có điều gì đó không ổn.
Tôi đã suy nghĩ rất lâu, tìm ra một vài nguyên nhân.
Điểm xuất phát của mối quan hệ này không hề trong sáng, mà Giang Ninh lại là một người rất có trách nhiệm với công việc.
Cô ấy bắt đầu thế nào, thì sẽ kết thúc như .
Điều ấy đã quyết định, không ai có thể thay đổi .
Sau đó hai năm, tôi chỉ tập trung vào đối phó với mẹ mình, muốn loại bỏ mọi trở ngại.
Tôi không đi tìm ấy, chỉ nhờ thư ký Lý theo dõi hình của ấy.
Cô ấy rất tài giỏi, phát triển rất tốt trong lĩnh vực chuyên môn của mình.
Chỉ là lúc nào cũng có vài kẻ mù quáng quấy rối ấy. Tôi lén giải quyết giúp ấy vài chuyện bẩn thỉu.
Vẻ đẹp đối với một không có bối cảnh gia đình như ấy, đôi khi là một thảm họa.
Tôi đẩy nhanh tốc độ đối đầu với mẹ mình, không muốn bà trở thành trở ngại lớn nhất giữa tôi và Giang Ninh trong tương lai.
Nhưng không ngờ rằng, toàn bộ sự kiềm chế của tôi trong hai năm qua lại bị vỡ bởi một cơ hội cờ.
Người đàn ông tên Hà Phi ấy, trên bàn việc của ta đặt một bức ảnh của Giang Ninh.
Khi tôi qua ta ngại ngùng đó là ta.
Một người tầm thường đến mức ấy mà lại có của Giang Ninh, ta dựa vào đâu?
Tôi không thể tiếp tục chờ đợi. Nếu chờ thêm nữa, ấy sẽ hoàn toàn quên tôi.
Giang Ninh từ chối nhân của tôi. Những năm qua cuộc sống của ấy đã dần ổn định, ấy không còn thiếu tiền.
Chỉ cần tôi để lộ một chút cảm , mẹ tôi sẽ tự nghĩ rằng bà đã nắm điểm yếu của tôi.
Bà ta cho người đến bắt nạt Giang Ninh, cuối cùng cũng trao cho tôi một cơ hội.
Giang Ninh đưa tôi rời khỏi nhà hàng Tây, chúng tôi quay lại căn hộ cũ từng ở.
Đó là một đêm hỗn loạn, tôi cảm nhận Giang Ninh như một cuộn len rối bời.
Cô ấy không quên tôi, lại không dám tôi, dù vẫn có chút lưu luyến.
Nhân lúc ấy rối ren nhất, tôi cố dọa ấy rằng mẹ tôi sẽ hủy hoại gia đình ấy.
Nửa đêm, tôi đưa cho ấy ký những giấy tờ đã chuẩn bị sẵn.
Sáng hôm sau, chúng tôi đến văn phòng đăng ký và lấy giấy chứng nhận kết hôn.
Bạn thấy sao?