Tối nay là sinh nhật Hà Phi, cậu ấy bảo tôi tham dự buổi tiệc rồi tiện thể diễn một màn cảm, vài ngày sau thì lời chia tay.
Về công ty báo cáo xong, Chu Chu tức giận gọi điện cho Tống Hiểu Man, hai người to tiếng cãi nhau suốt hai tiếng đồng hồ.
May mắn là dự án kia tiến triển rất thuận lợi, đối phương là một ngôi sao nhỏ có tiếng, ấy khá hài lòng với bản vẽ của tôi, hẳn là sẽ mang lại một số khách hàng.
Tối sau giờ , tôi trang điểm kỹ càng rồi đến quán bar dự tiệc của Hà Phi.
Uống vài vòng, mọi người bắt đầu hơi say, thế là xúi giục tôi với Hà Phi hôn nhau.
Hà Phi bước tới ôm tôi, cánh tay cậu ấy siết rất chặt, khiến sắc mặt tôi dần không thể giữ nổi.
Tôi bẻ ngược cổ tay cậu ta ra sau, nhanh chóng tặng một cái tát.
Hà Phi bị tôi đánh đến ngẩn người.
“Cậu say thật hay giả say, trong lòng tự rõ.” Tôi lạnh lùng cậu ấy, xách túi bỏ đi.
Hà Phi nghề kinh doanh, tửu lượng không chỉ có nhiêu đó, giả say để càn, đúng là kinh tởm.
Tôi vào nhà vệ sinh trấn tĩnh lại, vừa bước ra đã bị kéo mạnh vào góc tường trang trí chật hẹp, tối tăm.
Tôi gần như theo phản xạ định đá vào hạ bộ người kia, ngửi thấy mùi hương quen thuộc.
“Chu Thời Yến?”
Anh ta tựa cằm lên đầu tôi, nặng nề áp xuống.
Mãi một lúc sau, giọng đầy tủi thân của ta mới vang lên, mang theo nhiều uất ức:
“Giang Giang, cả buổi tối chỉ ngồi em. Anh cứ nghĩ, em sẽ ngoảnh lại lúc nào đây. Anh thua kém cậu ta ở chỗ nào? Tại sao em đã kết hôn với , mà vẫn phải gặp cậu ta. Cái tên Hà Phi đó, trên bàn việc của cậu ta có ảnh của em, cậu ta có thể công khai dẫn em đi gặp đồng nghiệp. Còn thì sao? Chỉ có thể lặng lẽ em từ xa.”
Chu Thời Yến đã uống bao nhiêu rồi, say đến mức này.
Tôi im lặng một hồi, tay mò đến điện thoại định gọi cho tài xế của ta.
Giọng của Chu Thời Yến đột nhiên trở nên hoảng hốt, van nài:
“Giang Giang, em đừng rời khỏi nữa, không? Anh sẽ không phiền cuộc sống của em, cũng… cũng sẽ không can thiệp vào chuyện của em và Hà Phi. Đừng giận , đừng giận nữa.”
Lòng tôi nghẹn lại, nỗi buồn chua xót lấp lửng giữa ngực.
Hai năm trước, khi chia tay, Chu Thời Yến cũng từng cầu xin tôi như .
Anh ấy đã đỏ cả mắt, :
“Anh không quan tâm em đến bên vì lý do gì, chỉ cầu xin em đừng rời đi. Em cần tiền, sẽ kiếm thật nhiều tiền cho em.”
Hai năm sau, thậm chí còn nghĩ rằng tôi và Hà Phi là một đôi thật sự, vẫn bằng lòng kết hôn với tôi, thậm chí nguyện ý giấu mình trong bóng tối.
Vì mà cam chịu người thứ ba—Chu Thời Yến, đúng là lợi thật.
Anh không sợ tôi đạp hai thuyền, chơi đến mức khiến kiệt sức sao?
Tôi ngẩng đầu, vội vàng lau đi những giọt nước mắt ở khóe mắt.
“Chu Thời Yến, đi nào, tôi đưa về nhà.”
“Giang Ninh, Giang Giang.” Chu Thời Yến siết chặt lấy tôi, như thể dồn hết sức lực còn lại, gục đầu vào cổ tôi, giọng nghẹn ngào:
“Anh sẽ cho em một mái nhà để che mưa che gió, để em không còn phải lang thang, bấp bênh. Em chỉ cần cho một chút thương thôi, không?”
Giọng tan dần trong tiếng nhạc ầm ĩ của quán bar, từng chữ từng chữ chìm vào lòng tôi.
Tôi , nước mắt không ngừng rơi.
Chu Thời Yến, hai năm trước tôi sợ mình nên đã dứt khoát rời đi.
Vậy mà giờ đây, lại dám quay lại, hứa sẽ cho tôi một mái nhà.
Tôi dỗ lên xe, gối đầu lên đùi tôi, không ngừng gọi tên tôi.
“Chu Thời Yến, những người phụ nữ càng đẹp càng biết dối, chắc là chưa từng nghe câu này.” Tôi nhẹ nhàng chạm vào cằm .
Anh lại dụi tay lên mặt tôi, rồi rúc vào lòng tôi thêm một chút.
Tôi quay đầu ra bên ngoài dòng xe cộ tấp nập, lòng dần bình tĩnh lại.
Tôi mở điện thoại, gửi tin nhắn cho một số không lưu tên:
“Tôi đổi ý rồi, giao dịch kết thúc tại đây.”
05
Khi Chu Thời Yến quay lại tìm tôi, mẹ ta lại liên lạc với tôi, lần này giá đưa ra là năm triệu.
Bà vẫn ung dung tao nhã như năm năm trước, đưa tôi một chiếc thẻ:
“Thời Yến mấy năm nay càng ngày càng không nghe lời, tôi nghĩ nó cần phải học một bài học. Cô chọn năm triệu dễ dàng có , hay là thứ hư ảo của một người đàn ông? Tôi tin rằng tính toán rõ ràng.”
Tôi nhận lấy số tiền đó.
Tôi muốn Chu Thời Yến và Nhậm Kiệt đấu đá đến mức một mất một còn, náo loạn trời đất, để Chu Thời Yến hoàn toàn chết tâm với tôi.
Bởi vì cái chết của bố tôi có dính dáng ít nhiều đến nhà họ Chu.
Năm tôi học lớp 12, bố tôi đã nhảy từ tòa nhà tập đoàn Chu xuống.
Mạng người thật mong manh, chỉ một tiếng “bịch” là hết.
Tôi ngồi cách đó không xa, rất nhiều người vây quanh nơi ấy.
Lúc bố tôi nhảy xuống, ông ấy còn gọi tôi đến chờ.
Ông : “Nhân Nhân, bố đi giải quyết chút chuyện. Lát nữa con biết cách xử lý hình mà, con từ nhỏ đã thông minh, nhất định biết phải gì.”
Cái gọi là “xử lý hình” chính là khi tôi thấy ông nhảy xuống, lập tức chạy tới chuyện.
Sau này tôi hay gặp ác mộng, mơ thấy cảnh bố nhảy lầu.
Mỗi lần giật mình tỉnh giấc, tôi không ngủ lại , phải uống mấy lon bia và mắng chửi ông ấy vài câu.
Loại đầu óc gì mới nghĩ ra cách đó, bắt con vị thành niên của mình chứng kiến mình nhảy lầu chứ.
Mắng mắng rồi tôi lại khóc, khóc xong thì ngủ.
Ngủ dậy, vẫn phải đi kiếm tiền.
Sau cái chết của bố tôi, chúng tôi liên tục bị đòi nợ, liên tục phải chuyển nhà.
Mẹ tôi cũng vào những năm ấy, bệnh càng lúc càng nặng.
Khi con người bị cuộc sống bức ép quá lâu, họ luôn cần hận một ai đó để tiếp tục sống.
Tôi biết rõ bố tôi vì chất lượng hàng hóa không đạt, bị chuỗi cửa hàng thuộc nhà họ Chu từ chối nhập, mới nợ nần chồng chất.
Ông không chịu nổi, thế là chết.
Tại sao lại chạy đến tòa nhà nhà họ Chu? Chắc là muốn kiếm chút tiền bồi thường đây mà.
Ông ấy thật sự không phải là một người chồng tốt, một người cha tốt, đến phút cuối cùng lại có chút lương tâm.
Chỉ tiếc rằng nhà họ Chu không thèm dành chút lòng thương nào cho chúng tôi.
Vì thế khi bà Nhậm Kiệt tìm đến tôi vào năm thứ hai đại học, tôi cảm thấy số phận đúng là đang trêu ngươi.
Ba năm ở bên Chu Thời Yến, tôi diễn rất đạt, đến mức chính mình cũng nhập vai.
Lúc chia tay, thiếu gia nhà họ Chu cao ngạo ngày nào buông bỏ tự tôn cầu xin tôi, tôi không biết phải cảm thấy thế nào.
Nhưng tôi vẫn không ngoảnh lại, tôi bước đi.
Tôi không bao giờ muốn rơi vào loại rắc rối, dây dưa khiến bản thân nhếch nhác.
Ánh mắt mẹ Chu Thời Yến tôi, như thể một kẻ ăn mày đang nằm rạp trên đất.
Ánh mắt ấy, tôi chỉ cần chịu một lần là đủ, không muốn gánh chịu cả đời.
Vì thế khi bà Nhậm lại tìm đến, tôi cũng không từ chối.
Tôi muốn nhân cơ hội này khiến Chu Thời Yến hoàn toàn từ bỏ hy vọng, đừng mơ tưởng gì đến tôi nữa.
Chỉ là tôi không ngờ rằng, Chu Thời Yến điên hơn trước rất nhiều, ta thậm chí dám cưới tôi.
Rõ ràng đêm trước khi kết hôn, tôi cố ý để điện thoại sáng trên bàn.
Chu Thời Yến không thể không thấy những cuộc trò chuyện giữa tôi và bà Nhậm.
Anh ta thấy, giả vờ không thấy, vẫn quyết tâm cưới tôi.
Tôi không cho ta biết, giữa tôi và Hà Phi chỉ là đóng kịch. Trước mặt , tôi gọi điện cho Hà Phi.
Chu Thời Yến như không nghe thấy, đợi tôi gọi xong, ta hỏi tôi buổi hẹn tối nay muốn ăn gì.
Trong lòng tôi căng như dây đàn, cả tôi và Chu Thời Yến đều có ý đồ riêng, chỉ muốn xem ai trong vở kịch này sẽ diễn đến cùng.
Tôi cứ nghĩ rằng mình sẽ đến cuối cùng, không kìm , dây đàn trong lòng tôi đứt rồi.
Chu Thời Yến muốn cho tôi một mái nhà.
Anh ta đúng là biết cách đâm thẳng vào trái tim tôi.
06
Từ nhỏ, tôi đã ghét cay ghét đắng chữ “” và cảm thấy hôn nhân là một con quỷ đáng sợ.
Bố tôi suốt ngày gọi cả đám đàn ông đến nhà uống rượu, chơi bài.
Khi tan học về, nhà lúc nào cũng ngập ngụa trong khói thuốc, hơi rượu, hỗn hợp mùi khiến người ta buồn nôn.
Từ nhỏ, ấn tượng của tôi về đàn ông đã rất tệ.
Đến nỗi khi lớn lên, tôi phát triển một thói quen xấu: lựa chọn “xóa dữ liệu” và “mù mặt”.
Trong ký ức của tôi, những người đàn ông không quan trọng luôn có khuôn mặt mơ hồ.
Dù có gặp họ cả trăm lần, nếu đứng trước mặt tôi, tôi cũng không nhận ra.
Đứng đầu trong đám đàn ông chỉ biết khoác lác, hút thuốc, uống rượu, bố tôi đã để lại một vết thương lớn trong tâm hồn trẻ thơ của tôi.
Nếu không phải sau này vì tiền mà tôi đã đương với Chu Thời Yến, chắc tôi nghĩ mình sẽ sống độc đến cuối đời.
Sau khi chia tay Chu Thời Yến, thỉnh thoảng khi cảm thấy đơn, tôi cũng nghĩ lại tại sao mình từng lòng vì ấy.
Anh ấy chưa bao giờ nổi giận, luôn dịu dàng và kiên nhẫn với tôi.
Hương thơm trên người ấy sạch sẽ và khô ráo, vòng tay ôm tôi tôi cảm thấy ấm áp.
Chu Thời Yến là Chu Thời Yến, đàn ông là đàn ông.
Ừ, nên tôi lòng với ấy cũng không có gì đáng trách.
Bố tôi thì khác, ông ta là một kẻ bất tài ngạo mạn.
Mẹ tôi đi bên ngoài cả ngày, về nhà vẫn phải nấu cơm, giặt giũ, việc nhà.
Chỉ cần mẹ tôi thể hiện một chút không vui, bố tôi sẽ mượn cớ say rượu mà lao vào đánh đập tới tấp.
“Đồ đàn bà! Trước mặt bao nhiêu người dám mất mặt tao.”
Gương mặt ông ta méo mó hung tợn, hễ vớ thứ gì là dùng nó đánh mẹ tôi đến bầm tím mặt mày.
Tôi gọi điện báo cảnh sát, cảnh sát đến cũng chỉ hòa giải cho qua chuyện.
Khi ấy tôi không hiểu, một người đàn ông trưởng thành đánh một người phụ nữ, báo cảnh sát thì phải có tác dụng.
Tại sao bố tôi đánh mẹ tôi, lại biến thành chuyện khó mà phân xử trong nội bộ gia đình?
Bạn thấy sao?