03
Ba của Chu Chu giao cho tôi hai dự án lớn, trong đó có một cái cầu đích danh tôi phải thiết kế.
Vì dự án này, tôi việc tăng ca liên tục, lúc nào gọi là có mặt.
“Sao rồi, không vui à?” Tống Hiểu Man mỉm :
“Giang Ninh, tôi có thể ngồi đây khó dễ cho , mà lại không dám trở mặt, đó chính là khác biệt giữa và tôi. Mười sáu tuổi tôi đã biết mình phải gả cho Chu Thời Yến. Bao năm qua tôi cũng vì vị trí Chu phu nhân mà nỗ lực. Một người tầng lớp thấp như không thể hủy tất cả những điều này.”
Tôi xoa xoa thái dương đang căng lên, đau đầu muốn chết.
Tối qua lúc tám giờ, Tống Hiểu Man nhắn tin cho tôi, đưa ra hàng loạt ý kiến bắt tôi chỉnh sửa bản vẽ thiết kế.
Tôi vật lộn đến năm giờ sáng mới xong, ngủ có bốn tiếng đã bị ta gọi đến khách sạn.
Khi đối phương cầm cốc cà phê, mỉm bảo tôi thiết kế bức tường thành “đen sặc sỡ”, tôi liền biết sự việc này không đơn giản.
Người giàu có ngày nào cũng rảnh rỗi, sống trong khách sạn năm sao, ngáp ngắn ngáp dài khoác áo choàng mà khó một nhân viên quèn như tôi.
“Tống tiểu thư, không giấu gì , trước đây tôi từng việc ở khách sạn này.” Tôi vuốt lại tóc, cố gắng tỏ ra tỉnh táo hơn.
Tống Hiểu Man càng thêm vẻ đắc ý:
“Đây là khách sạn của nhà tôi.”
Tôi ta một cái, lấy điện thoại ra gọi một cuộc.
Không lâu sau, một người đàn ông trung niên hói đầu, bụng phệ, ánh mắt sáng rỡ đi tới chỗ tôi.
Ông ta tôi đầy phấn khích, không che giấu niềm vui:
“Ninh Ninh, cuối cùng em cũng nghĩ thông suốt rồi sao? Ba năm không gặp, em càng xinh đẹp hơn. Đi, đi, chúng ta lên phòng suite trên lầu trò chuyện. Đừng hai triệu, hai chục triệu tôi cũng sẵn lòng bỏ ra vì em.”
Sắc mặt của Tống Hiểu Man y như giẫm phải phân chó, ta giận dữ đứng bật dậy hét lên:
“Ba! Ba đang cái gì ?”
Ba năm trước, khi tôi đang ở đây chuyện công việc với khách, ba của Tống Hiểu Man đã để ý tới tôi và muốn bao nuôi tôi với giá hai triệu mỗi năm.
Tự nhiên tôi nhớ tới Chu Thời Yến, ta một tháng đã đưa tôi hai triệu rồi.
So sánh ra, ta đúng là còn hào phóng hơn nhiều.
Tống Hiểu Man giận đến mức kéo bố mình đi, một lát sau mới quay lại.
“Tống tiểu thư, thấy chưa, đây chính là khác biệt giữa tôi và .” Tôi nhấp một ngụm cà phê, thoải mái:
“Chỉ cần tôi còn ở đây, bất kể là chồng hay bố , cũng chẳng ai thèm đến . Dựa vào sắc đẹp mà chuyện, chiêu này tôi thạo nhất rồi. Nếu không muốn gọi tôi một tiếng ‘mẹ kế’, thì cư xử lịch sự chút đi.”
Tôi chỉ vào đoạn video vừa ghi lại:
“Bây giờ chúng ta có thể bàn một cách đàng hoàng, xem Tống tiểu thư muốn bức tường như thế nào chưa?”
Tống Hiểu Man tức đến mức ngực phập phồng, hung hăng ném cốc cà phê trong tay xuống đất:
“Đây chính là thái độ phục vụ của các người sao?”
“Cô muốn thái độ gì?” Chu Thời Yến thản nhiên bước tới.
Sáng nay Chu Thời Yến có cuộc họp bên này, tiện thể đưa tôi tới đây.
Anh đứng bên cạnh tôi, lạnh lùng :
“Nói xấu sau lưng vợ tôi rằng tôi có hôn ước với , đúng là gan thật đấy. Tống tiểu thư, bốn chữ ‘lễ nghĩa liêm sỉ’ nếu không biết viết, tôi khuyên nên học lại tiểu học đi.”
Nhìn dáng vẻ như muốn gục ngã của Tống Hiểu Man, tôi khẽ ho một tiếng, ra hiệu Chu Thời Yến nể mà dừng lại.
Thật sự sợ ta chết tại chỗ, dù sao thì ấy cũng đã chuẩn bị để Chu phu nhân từ năm mười sáu tuổi.
“Thêm nữa, một tuần sau khách sạn này sẽ thuộc về vợ tôi, mong đừng bước chân vào đây nữa.” Chu Thời Yến nắm lấy tay tôi, dẫn tôi đi ra ngoài.
Tôi hạ giọng hỏi ta: “Chuyện quái gì đây, tại sao tôi lại sở hữu một khách sạn?”
“Đây là một phần sính lễ của em,” Chu Thời Yến nhíu mày tôi, “Giang Ninh, thỏa thuận tiền hôn nhân tôi bảo em ký, em đã đọc kỹ chưa?”
Tối hôm đó, Chu Thời Yến đề nghị kết hôn, tôi còn đang ngủ lơ mơ thì bị gọi dậy lúc bốn giờ sáng để ký một đống giấy tờ.
Tôi tưởng rằng thỏa thuận tiền hôn nhân chỉ là để giới hạn tôi không chia tài sản của ta, nên chẳng thèm đọc kỹ.
Lên xe rồi, tôi sửng sốt : “Chu Thời Yến, vì chống lại mẹ mình mà chịu chi đến mức này sao?”
Chu Thời Yến giải thích rất rõ ràng, mẹ ta là một người thù dai và cực kỳ mạnh mẽ.
Tôi hôm đó kéo Chu Thời Yến ra khỏi nhà hàng, coi như là tát thẳng vào mặt mẹ một cú.
Anh ta tôi có thể kết hôn với trước, sau đó thừa kế phần cổ phần mà ông nội để lại, để chống lại mẹ mình.
Chu Thời Yến tôi hai cái, rồi lấy ra một chiếc cốc giữ nhiệt, bảo tôi uống chút nước.
Tôi đặc biệt chân thành : “Thiếu gia, yên tâm, tôi chỉ ham muốn thân xác thôi, tuyệt đối không mưu đồ gì với tài sản của đâu. Chờ khi xử lý xong chuyện với mẹ mình, gia đình tôi an toàn rồi, chúng ta lập tức đường ai nấy đi.”
“Không thèm tài sản của tôi, chẳng lẽ em muốn mẹ kế của Tống Hiểu Man?” Chu Thời Yến bỗng nhiên mím môi, lạnh một tiếng.
Tôi lúng túng. Chu Thời Yến từ bao giờ lại có sở thích nghe lén chứ?
Điện thoại tôi báo có tin nhắn, hóa ra là Tống Hiểu Man gửi đến.
“Giang Ninh, đừng đắc ý quá sớm. Cô nghĩ rằng ngày trước dì Nhậm chọn để tiếp cận Chu Thời Yến là vì cái gì? Không phải cũng chỉ vì khuôn mặt đó sao.”
Cô ta gửi thêm một bức ảnh, tôi thoáng qua hừ, ai không biết còn tưởng đây là chị em sinh đôi của tôi.
Tôi liếc mắt Chu Thời Yến, trong lòng chỉ biết than thở.
Cuộc sống của mỹ nhân quả nhiên không bình lặng. Vừa dứt khỏi bộ phim tranh quyền nhà giàu, lại sa vào cốt truyện người thế thân.
04
Câu chuyện về người thế thân đúng là chẳng bao giờ lỗi thời, bảo sao hồi ở trường, tôi còn chưa cần cố gắng hết sức mà đã “tóm” ấy.
Khi Chu Chu biết tôi muốn theo đuổi Chu Thời Yến, ấy bảo ta là một bông hoa cao lãnh nổi tiếng, chỉ có thể đứng xa ngắm chứ không chạm vào.
Tôi còn nhớ rõ, mình rầm rộ theo đuổi ta nửa tháng, sau đó mệt quá, đành nghỉ ngơi một thời gian.
Tôi và Chu Chu ngồi ở sân trường, vừa ăn kem vừa thở dài: “Chu Thời Yến khó theo đuổi thật đấy.”
Chu Chu định xắn tay áo lên truyền cho tôi vài bí kíp, ai ngờ sau lưng lại vang lên một giọng .
“Không cần theo đuổi nữa.” Giọng lạnh nhạt của Chu Thời Yến vang lên ngay trên đầu tôi.
Tôi ngẩng đầu lên, khuôn mặt đẹp trai của ta xuất hiện trên nền trời xanh.
Anh ta cúi xuống, đặt một nụ hôn nhẹ lên trán tôi, chậm rãi : “Giang Ninh, Chu Thời Yến là của em rồi.”
Khi ấy trong đầu tôi chỉ nghĩ, hai triệu này dễ kiếm sao? Thật không thể tin .
Lúc mẹ của Chu Thời Yến tìm đến tôi, đó là khoảng thời gian khó khăn nhất trong cuộc đời tôi.
Bố tôi ăn thua lỗ, mắc nợ hơn một trăm vạn, cuối cùng tự tử bằng cách nhảy lầu.
Mẹ tôi mắc bệnh nặng nằm viện, mỗi ngày phải chi hàng nghìn tiền thuốc thang, vẫn đang chờ tiền để phẫu thuật.
Tôi việc ở một cửa hàng tiện lợi, tan ca lúc ba giờ sáng, ngồi trước cửa ăn mì gói gần hết hạn.
Tôi lật qua lật lại danh bạ trong điện thoại, xem mãi những số liên lạc của các ông chủ mà chẳng biết phải sao.
Đúng lúc tôi không còn đường nào để đi, mẹ của Chu Thời Yến xuất hiện, đưa cho tôi hai triệu, bảo tôi đi đương với Chu Thời Yến.
Hai triệu này đã cứu vớt cuộc đời tôi, tôi thực sự biết ơn mẹ ấy.
Thế nên tôi đã giữ đúng tinh thần nghề nghiệp, hoàn thành nhiệm vụ xong liền rút lui.
Còn về việc có lỗi với Chu Thời Yến hay không, tôi cũng đã từng nghĩ đến.
Ba năm bên nhau, tôi thực sự coi ta như một ông chủ hào phóng để phục vụ.
Tình cũng đã dành cho ta, cảm cũng đã dành cho ta, tôi tự cho rằng số tiền này mình nhận là xứng đáng.
Tôi tưởng khi chia tay mình đã tổn thương sâu sắc lòng tự tôn của Chu Thời Yến, ai mà ngờ sau hai năm, ta lại quay lại tìm tôi.
Tôi vô thức sờ lên gương mặt này, cuối cùng cũng bừng tỉnh.
Hóa ra một người đàn ông tự tôn mạnh mẽ như Chu Thời Yến lại hạ mình quay về, chỉ vì cảm giác cầu mà không , nên quay lại đây tìm sự an ủi.
Nghĩ như , tôi thấy nhẹ nhõm hơn hẳn.
Thật lòng mà , tôi lo lắng rằng Chu Thời Yến tôi đến mức mất hết lý trí, mà lại đi cưới một kẻ lừa như tôi, khiến tôi thấy hơi áy náy.
Tống Hiểu Man thì cứ lấy chuyện “người thay thế” ra chọc tức tôi. Tuy tôi chẳng quan tâm, cũng không thể để ta đắc ý.
Tôi ôm lấy cổ Chu Thời Yến, hôn nhẹ lên má ta, “tách” một tiếng, chụp selfie gửi ngay cho Tống Hiểu Man.
“Tôi chẳng để ý ấy có ai trong lòng, chỉ cần trên giấy kết hôn là tên tôi, và tối nay ấy nằm trên giường của tôi, thế là đủ.”
Tôi gửi đoạn này xong, kéo luôn Tống Hiểu Man vào danh sách chặn, hoàn thành một cách gọn gàng.
Có lẽ ta tức phát điên, điên cuồng gọi điện cho tôi. Tôi điện thoại rung mãi, trong lòng sung sướng vô cùng.
Chu Thời Yến nắm lấy tay tôi, ngón tay ta nhẹ nhàng vuốt ve mu bàn tay tôi, tôi cảm thấy nhồn nhột.
“Buổi tối tới đón em nhé?” Anh tôi, trong ánh mắt có chút bùng cháy.
Tôi bỗng nhớ lại đêm cuối cùng trước khi chúng tôi chia tay hai năm trước, một đêm nóng bỏng và rối rắm.
Chu Thời Yến như phát điên, cả đêm không ngủ, ôm hôn tôi mãi không rời.
Sáng hôm sau, tôi thức dậy, thu dọn đồ đạc, thẳng thắn lời chia tay.
Lúc đó ánh mắt của Chu Thời Yến, sao mà nhỉ, như thể vừa cho một đứa trẻ biết Ultraman không có thật .
Ánh sáng của ấy, tắt rồi.
Giấc mơ của ấy, tan vỡ.
Ai mà ngờ, chỉ trong chớp mắt, hai đứa lại có thể hợp pháp nằm chung một giường.
“Để sau hẵng tính.”
Không phải tôi muốn lấn lướt, mà là thật sự có việc bận.
Bạn thấy sao?