Khi tái ngộ với người cũ, tôi đang dán tờ rơi bên đường cho xe hơi.
Cửa sổ chiếc Rolls-Royce hạ xuống, Chu Thời Yến nhướng mày, giễu cợt :
“Tiêu hết hai triệu rồi à?”
Hai năm trước, mẹ ta đã cho tôi hai triệu, chỉ để tôi lừa gạt cảm của cậu công tử này.
Tôi ghé sát lại, cợt bên tai ta:
“Sao nào, thiếu gia Chu đơn rồi à? Muốn bỏ tiền ra mua thêm chút cảm nữa không?”
01
Thật đúng là xấu hổ đến mức có thể tại chỗ đào ra nguyên một căn hộ ba phòng một phòng khách!
Một trong những chuyện xấu hổ nhất đời người, chính là gặp lại người cũ vào đúng lúc bản thân thảm nhất.
Anh ta vẫn rạng ngời như xưa, khí chất cao quý.
Còn tôi thì mặt mũi lem luốc, vừa gặm bánh bao vừa dán tờ rơi.
Tôi ỉu xìu trở về công ty, kể chuyện này cho tiểu thư Chu Chu nghe.
Chu Chu đến mức hàng mi giả suýt rớt xuống, lấy tay ấn nơi khoé mắt mà :
“Không rồi, chuyện này đủ cho tớ suốt một năm! Cậu kể xong rồi, sắc mặt của Chu Thời Yến thế nào?”
“Tên đó…” Tôi nhớ lại, rồi ra vẻ mặt lạnh lùng đóng băng của Chu Thời Yến lúc ấy, khóe miệng hơi nhếch lên, bật nhạt:
“Giang Ninh, tôi thật sự thấy tội nghiệp cho trai hiện tại của .”
“Biểu cảm này của cậu, đúng là tinh thần truyền đạt quá chuẩn luôn rồi.” Chu Chu tách một cái chụp tôi một tấm, tấm tắc khen:
“Có tướng phu thê đấy, thật sự là có tướng phu thê.”
Tôi lười để ý đến ấy, lên mạng đăng quảng cáo.
Chu Chu thấy tôi chăm chỉ như , áy náy :
“Cục cưng à, sau này cậu khỏi phải đi dán tờ rơi nữa. Ba tớ sẽ kiếm vài đơn thiết kế cho tớ , để tớ khỏi thất bại khởi nghiệp rồi lại phải quay về ăn bám.”
Tôi ngửa mặt trời không nên lời, vớ lấy cái thước bên cạnh kẹp vào cổ Chu Chu, giận mà bất lực hét lên:
“Tớ hận mấy người con nhà giàu các cậu!”
Tôi học thiết kế nội thất, hai năm thì gặp phải ông sếp quấy rối mình, tức quá đá cho ổng một phát vào mông.
Thế mà tên hói đó còn vu oan tôi quyến rũ ổng, khiến tôi không thể tiếp tục việc trong ngành.
Chu Chu thấy tôi đáng thương, mang giày cao gót gõ cộp cộp, xách túi Hermès hất tóc đầy khí phách mà :
“Không sao! Tụi mình tự mở công ty, lớn, mạnh, sáng tạo huy hoàng mới!”
Kết quả là—lý tưởng thì đầy đặn như vóc dáng tôi, còn thực tế thì xẹp lép như cái ví của tôi.
Công ty mở ba tháng rồi, mà vẫn chưa có nổi một đơn hàng.
Tôi đành tranh thủ buổi sáng trước giờ đi dán tờ rơi, ai ngờ lại đúng lúc chạm mặt Chu Thời Yến.
Tan , tôi mượn Chu Chu một bộ đồ “đầy đủ vũ trang”, đi giúp mình là Hà Phi lấy lại mặt mũi.
Hà Phi là tôi, trước kia theo đuổi một đồng nghiệp, ai ngờ bị người ta chụp lại tung lên mạng nội bộ công ty.
Thiếu điều giơ luôn cả chứng minh thư của cậu ấy ra mà : “Loài cóc ghẻ cũng đòi ăn thịt thiên nga.”
Hà Phi xuất thân từ nông thôn, đi đến ngày hôm nay chẳng dễ dàng gì, chuyện này đả kích cậu ấy nặng nề.
Hôm nay là tiệc team building công ty cậu ấy, công ty chịu chi, tổ chức ở một khách sạn 5 sao.
Tôi mặc bộ đồ Chanel, xách túi Hermès đẩy cửa bước vào.
Mọi ánh mắt lập tức đổ dồn về phía tôi, cả căn phòng thoáng chốc im phăng phắc.
Tôi thấy trong mắt nhiều người hiện lên sự kinh diễm và tán thưởng.
Ông sếp hói năm nào từng vu oan tôi quyến rũ ông ta, khiến bà xã của mấy ông chủ trong ngành cùng nhau phong sát tôi.
Chỉ vì một lý do duy nhất…
Ai… tiểu nữ vô năng, chỉ lỡ sở hữu một gương mặt… họa thủy ~
“Xin lỗi, kẹt xe nên tới trễ.” Tôi bước tới khoác tay Hà Phi, mỉm áy náy :
“Anh à, chúc mừng đã trở thành nhân viên xuất sắc tháng này nhé.”
Tôi còn ra vẻ cảm, ôm cậu ấy một cái.
Ngay lúc đó, ở cửa vang lên tiếng .
“Vừa hay Tổng Giám đốc Chu cũng có mặt, nên ghé qua chào hỏi mọi người một chút.”
Tôi đang ôm lấy Hà Phi thì ánh mắt lại va phải Chu Thời Yến – người vừa bước vào.
Chu Thời Yến đi tới, bắt tay với Hà Phi, nở nụ thong thả:
“Bạn cậu xinh thật đấy, chúc hai người hạnh phúc.”
Hà Phi đỏ cả mặt vì kích :
“Cảm ơn Tổng giám đốc Chu đã chúc phúc, tôi với Ninh Ninh sắp kết hôn rồi!”
Cưới cái đầu cậu chứ cưới!
Tôi suýt nữa tưởng tai mình nghe nhầm, phải cố lắm mới kìm lại cơn bốc hỏa muốn đá văng Hà Phi lên tận mặt trăng.
Cái bệnh từ nhỏ của cậu ta là cứ hễ vui hay phấn khích là bịa chuyện như gió thổi.
Hồi còn bé, viết văn đoạt giải nhất, đứng trên bục dõng dạc ba mình đang lái máy bay trên mặt trăng, khiến tụi tôi ngưỡng mộ suốt một thời gian dài.
Sau khi Chu Thời Yến rời đi, tôi nhéo một cái vào tay Hà Phi, trừng mắt cậu ta.
Hà Phi sắp khóc tới nơi:
“Giang Ninh, yên tâm, vài hôm nữa tớ sẽ là tụi mình chia tay. Cậu không biết đâu, Tổng giám đốc Chu khen một câu mà cảm giác như vừa trúng số độc đắc đó!”
Tôi liếc cậu ta một cái, quay lại cụng vài ly với đồng nghiệp cậu ấy, sau đó giả vờ đi vệ sinh để chuồn.
Vừa bước ra cửa thì đã thấy thư ký Lý đứng tươi rói chờ tôi.
Tôi mặt không cảm cởi đôi giày cao gót bảy phân nện xuống đất cái bộp.
Cái quỷ gì trời! Đôi chân này đúng là không có tiền đồ, sao không thể giống chân của Chu Chu chứ!
Mua đôi hàng nhái thôi mà cũng mài đến mức muốn mất mạng!
Tôi đi tới phòng bao, bên trong tối om như mực.
Tách, tiếng bật lửa vang lên. Chu Thời Yến ngồi tựa trên sofa, lười biếng nghịch bật lửa trong tay.
Tôi giẫm lên thảm lông mềm mại tiến lại gần, không nhịn trêu chọc:
“Thiếu gia à, chơi với lửa dễ tè dầm đấy.”
Ngọn lửa phụt tắt, tôi không thấy nét mặt ta.
Giọng của Chu Thời Yến vang lên trong bóng tối:
“Giang Ninh, nhân của tôi đi.”
Tôi giật lấy bật lửa của ta, bật sáng để soi đường rồi xoay người định rời đi.
Chu Thời Yến níu lấy gấu váy tôi, cúi xuống dán hai miếng băng cá nhân vào gót chân tôi, rồi lấy ra một đôi giày thể thao đưa cho tôi đi vào.
Anh :
“Mỗi tháng hai triệu.”
02
Người không biết kiếm tiền đúng là đồ ngốc, còn tôi thì là con rùa ngàn năm, ba ba vạn năm, vì tôi đã dứt khoát đóng sầm cửa bỏ đi.
Tôi về đến nhà, thấy mẹ và bà ngoại đang đứng trong hành lang, còn chủ nhà thì đang đuổi người.
“Đi, đi, đi! Lập tức cút ngay, tiền đặt cọc và tiền vi phạm hợp đồng tôi đền cho các người, phải dọn đi ngay lập tức, không chậm một phút!” Chủ nhà đứng trong phòng, dẫn theo hai người, liên tục ném đồ đạc của chúng tôi ra ngoài.
Trời đã tối thế này rồi, tìm đâu ra chỗ ở đây? Chủ nhà đúng là mất trí đến phát điên.
Một người keo kiệt như chủ nhà mà lại chịu bỏ tiền để đuổi chúng tôi, kẻ ngốc cũng biết chắc chắn có chuyện mờ ám.
“Cô Giang, tôi nhớ chúng ta đã thỏa thuận, đừng dính dáng gì đến con trai tôi nữa. Cô không giữ lời, thì phải trả giá.”
Tôi nhận cuộc gọi, không đáp lại lời nào, chỉ lạnh lùng cúp máy.
Người giàu ấy mà, chỉ cần một chút bồng bột, cũng đủ để hủy hoại cuộc sống mà chúng tôi đã dày công xây dựng, để chúng tôi không còn nhà để về.
Năm năm trước, tôi từng rất biết ơn mẹ của Chu Thời Yến, nếu không có bà ấy, có lẽ bây giờ tôi đã lấm lem nhơ nhớp rồi.
Vậy nên tôi đã giữ lời, chia tay với Chu Thời Yến gọn gàng, không dây dưa.
“Nhân Ninh, con đừng lo, chúng ta cứ dọn đồ trước đã.” Mẹ tôi bỗng nhiên nắm lấy tay tôi.
Bà ngoại cũng : “Không sao cả, chúng ta tìm một nhà trọ ở tạm đêm nay rồi tính tiếp.”
“Vâng, con không vội.”
Tôi xoay người, chụp lấy bình cứu hỏa xịt thẳng vào mặt chủ nhà, sau đó đập mạnh ngay trước mặt ông ta, lạnh lùng :
“Nếu còn dám vứt đồ của tôi, tôi sẽ báo cảnh sát. Đống nhà trọ của ông, cứ mỗi lần cho , tôi sẽ báo cảnh sát một lần.”
Sắc mặt chủ nhà biến đổi, chửi vài câu rồi cũng không dám vào đồ đạc nữa.
Tôi gọi cho Chu Chu, ấy nhanh chóng dẫn người đến.
Tôi nhờ ấy chăm sóc mẹ và bà ngoại, rồi lấy xe của ấy lái đi.
“Chu Thời Yến, đang ở đâu?”
Anh ta rất nhanh gửi cho tôi một địa chỉ, là một nhà hàng Tây nổi tiếng.
Tôi bước vào, thấy Chu phu nhân quý phái đang ngồi đó, bên cạnh là một xinh đẹp.
Chu Thời Yến như cảm nhận , quay đầu tôi.
Tôi bước nhanh tới, tự rót cho mình một ly rượu, khẽ chạm vào ly của Chu phu nhân, mỉm :
“Bà Nhâm Kiệt, món quà bà tặng tôi, tôi rất thích. Vì thế, tôi đặc biệt đến để tặng lại bà một món quà lớn.”
Cô ta nheo mắt tôi, ném dao nĩa xuống đĩa.
Tôi cạn sạch ly rượu trong tay, quỳ một chân lên đùi Chu Thời Yến, túm lấy cà vạt của ta và hôn sâu.
Tôi vẫn mặc chiếc váy hở lưng từ buổi sáng, tay ta siết chặt trên eo tôi.
Sau khi buông ra, tôi tiện tay kéo khăn bàn lau sạch son môi trên miệng ta.
“Đi hay không, hửm?” Tôi tháo cà vạt của ta ra, quấn vào cổ tay mình.
Hàng mi của Chu Thời Yến khẽ run, ta khoác áo ngoài lên người tôi, chẳng gì mà chỉ đi cùng tôi rời khỏi đó.
Sau lưng tôi là tiếng đập dữ dội, giọng Nhâm Kiệt giận dữ vang lên:
“Chu Thời Yến! Con nghĩ kỹ rồi chứ, ra khỏi cánh cửa này là từ nay không còn liên quan gì đến nhà họ Chu nữa! Nhà họ Chu không phải chỉ có mỗi mình con!”
Bước chân của Chu Thời Yến không hề do dự, ta đi cùng tôi ra ngoài.
Anh ta đưa tôi về căn nhà mà trước đây chúng tôi từng sống chung, trong nhà sạch sẽ đến không một hạt bụi.
Chu Thời Yến hôn tôi mãnh liệt, tôi sắp ngạt thở đến nơi.
Thiếu oxy đến mức đầu óc choáng váng, tôi nghe thấy ta :
“Giang Ninh, mẹ tôi chắc chắn sẽ trả thù . Nhưng chỉ cần giữ tôi lại, bà ấy sẽ vì sợ lẫn con mà không dám ra tay quá đáng.”
“Giữ lại bằng cách nào?” Tôi kéo chăn qua người, đầu óc mơ hồ hỏi.
Chu Thời Yến đè tôi xuống, không để tôi rời đi.
Anh thở hổn hển :
“Kết hôn đi, chúng ta kết hôn.”
Bạn thấy sao?