Tình Yêu Đến Muộn [...] – Chương 4

20

Đúng lúc này, tiểu hoa đán hot nhất hiện nay—Ninh Lan—nhiệt bước tới chào Chu Kinh Hạc.

Tôi nhớ trước đây Ninh Lan từng thừa nhận trên show rằng ấy có cảm với Chu Kinh Hạc.

Tôi với Chu Kinh Hạc thân thiết thế này, không sớm thì muộn cũng bị mắng cho rách mặt như cái rổ mất.

Tự giác giữ khoảng cách, tôi định lùi sang bên cạnh một bước.

Kết quả, vừa nhấc chân trái lên, Chu Kinh Hạc đã khoác vai tôi, kéo thẳng vào lòng hắn.

Hơi thở của hắn phả nhẹ trên đỉnh đầu tôi.

“Tránh cái gì?”

Hắn chắn ngang trước tôi, chào hỏi với Ninh Lan.

Ninh Lan nắm chặt hai tay, kích đến run rẩy.

Khoan…

Cô ấy không phải định tôi đấy chứ?

Tôi lạnh cả sống lưng.

Bỗng nhiên, Ninh Lan hét lên như một con chuột chũi hoang dã.

“A a a a a! Mẹ ơi, tôi ship CP này thành thật rồi!!!”

Tôi: “???”

“Cô không phải…”

Thấy tôi kinh ngạc, Ninh Lan cũng sững sờ.

“Khoan, chẳng lẽ nghĩ tôi thích thầy Chu thật à?”

Tôi gật đầu.

Cô ấy xua tay.

“Chuyện cũ rích rồi. Trước đây đúng là tôi ngưỡng mộ ấy, đó là chuyện của ngày xưa. Còn bây giờ thì khác! Hắn là một tên biến thái! Mỗi phút thích tám người! Ai biết hôm nay hắn lại là loại bánh quy nào?!”

“Hơn nữa, đương sao có thể so với ship CP? Một câu thôi—Không phải là không nổi, mà là ship CP lời hơn nhiều!”

“Dù sao tôi cũng không đến để CP của hai người, mà là để gia nhập hội fan CP này!”

Tôi: “……”

Ninh Lan nhập tâm quá mức.

Ánh mắt ấy chúng tôi như muốn trói cả hai lên giường, còn mình thì chui xuống gầm giường hóng tiếp.

Chu Kinh Hạc lập tức cảnh giác:

“Thế giới này chỉ dành cho hai người. Ba người thì chật quá, từ chối nha.”

Bình luận lại dậy sóng:

【Cười xỉu! Ninh Lan bớt diễn lại đi!】

【Câu kinh điển: Giường tôi có thể trống, giường CP của tôi nhất định phải rung cấp mười!】

【Tưởng cầm kịch bản nữ phụ độc ác, ai ngờ Ninh Lan xé nát luôn, tự viết thành fanfic CP.】

21

Chương trình sử dụng hình thức chơi game để chia cặp hai người một đội.

Không ngoài dự đoán, tôi và Chu Kinh Hạc bị xếp vào chung một đội.

Tôi nghi ngờ đây là âm mưu của chương trình, tôi không có bằng chứng.

Chu Kinh Hạc mặt đỏ bừng, nắm chặt lấy tay tôi, dù tôi có giãy cũng không thoát.

“Niệm Niệm, sợ lắm, em bảo vệ đi.”

Một gã cao một mét tám tám, lúc này lại dựa sát vào tôi như một tiểu thê tử yếu đuối.

Tôi cố ý trêu hắn:

“Không lo, không lo. Lát nữa zombie đến, sợ chết cũng mặc kệ .”

Bỗng nhiên, một NPC zombie bất ngờ lao ra từ phía sau.

Khuôn mặt đáng sợ của hắn tiến sát về phía tôi.

“Các người đang gọi tôi sao?”

“A a a a a!!!”

Hai chúng tôi hét toáng lên, cắm đầu bỏ chạy.

Tổ đạo diễn ơi, hóa trang mấy con zombie này có cần chân thật đến mức này không?!

Chúng tôi chạy đến khu vực vòng đu quay, sắp sửa bị zombie đuổi kịp.

Trên vòng đu quay có dán một tấm thông báo của chương trình:

【Một nụ hôn sẽ giúp mọi thứ dừng lại.Cặp đôi phải hôn nhau trong năm giây mới có thể kích hoạt vòng đu quay.】

Chương trình ơi, đây là show sinh tồn mà, có hợp lý không ?!

Bình luận lại nổ tung:

【Tổ chương trình đúng là hiểu khán giả thích gì, cho ngay một cái đùi gà đi!】

【Cái gì mà năm giây?! Ai xem đủ?! Không kéo dài lên năm phút, tôi report chương trình luôn!】

【Nhìn đi, miệng Chu sắp toét đến tận mang tai rồi kìa.】

Ngay lúc tôi còn đang mải phàn nàn về luật chơi, thì bên cạnh đã có hai nam nghệ sĩ hôn đến quên trời quên đất.

Quay phim nhắc nhở:

“Thời gian đủ rồi, có thể dừng lại.”

Một trong hai người tiếc nuối than thở:

“Hả? Hết giờ nhanh sao…”

Khoan, cái tâm trạng luyến tiếc này là sao?!

Chu Kinh Hạc nhẹ nhàng kéo áo tôi, thở dài đầy u sầu.

“Thôi bỏ đi. Dù sao thì, trong lòng em, chỉ là một người không quan trọng. Không có tư cách hôn em…”

Trong đầu tôi chỉ còn duy nhất hai chữ: “LOẠI TRỰC TIẾP.”

Trước khi tham gia chương trình, đạo diễn đã cảnh cáo tôi: nếu không trụ qua một nửa tiến độ, sẽ không thanh toán phần còn lại của cát-xê.

Là một người lao cả đời vì tiền, tôi có thể sợ một cái hôn sao?!

Chu Kinh Hạc còn đang lải nhải tỏ vẻ đau khổ.

Tôi không một lời, trực tiếp giữ lấy mặt hắn, nhón chân, nhắm mắt hôn lên.

22

Chu Kinh Hạc đờ người trong một giây, sau đó ôm eo tôi, kéo sâu nụ hôn.

Tôi cảm thấy thời gian đã đủ, lập tức nghiêng đầu tránh ra.

Môi hắn sượt qua má tôi.

Một cảm giác tê dại kỳ lạ lan khắp cơ thể.

Mặt tôi đỏ bừng, hơi thở gấp gáp, không dám thẳng vào mắt hắn.

Nhưng… vòng đu quay vẫn không hoạt .

Chương trình thông báo: “Chưa đủ năm giây.”

Gì cơ?!

Nói vớ vẩn cái gì trời!

Không còn cách nào khác, tôi đành phải hôn lại lần nữa.

Chu Kinh Hạc tủm tỉm, đôi mắt tràn đầy ý .

Cười cái gì mà !

Tôi vừa hôn, vừa dẫm mạnh lên chân hắn.

Đúng vào giây cuối cùng, khi con zombie suýt chạm vào cánh tay tôi, chúng tôi mới an toàn thoát nạn.

Vòng đu quay từ từ khởi , tôi thở phào nhẹ nhõm.

Bất ngờ, Chu Kinh Hạc lên tiếng:

“Bây giờ chúng ta là gì của nhau?”

Tôi: “???”

Hắn nghiêm túc tôi:

“Trong ấn tượng của , chỉ có người mới có thể hôn nhau. Em đã hôn rồi, thì phải chịu trách nhiệm. Em phải đương với .”

Ánh mắt hắn nóng rực chằm chằm vào tôi.

Tôi cảm thấy như có gai nhọn đâm vào lưng, cả người căng cứng.

“À… cái đó… hôn thì , thì có hơi mập mờ quá không?”

Tôi yếu ớt mở miệng.

Chu Kinh Hạc: “……”

“Kinh! Niệm!”

“Được lắm! Em đã thế thì đừng có hối hận!”

Tôi còn chưa kịp phản ứng, Chu Kinh Hạc đã chặn môi tôi lại.

Những lời còn sót lại bị hắn nuốt trọn trong nụ hôn.

Đến khi vòng đu quay dừng lại, đầu tôi vẫn còn choáng váng, thiếu oxy, cả người lơ mơ.

Hắn thản nhiên nắm chặt tay tôi, không hề có ý định buông ra.

“Yêu đương quá mập mờ rồi, thì chúng ta cứ nắm tay đi.”

Tôi: “……”

Cái đồ chơi xấu! Không biết giữ đạo đức võ lâm gì cả!

【A a a a a! Anh ơi, nhẹ tay chút! Anh hôn đến mức chị dâu em thiếu oxy rồi kìa!】

【Kinh Niệm đáng quá! Tôi tuyên bố, từ giờ ấy là vợ tôi!】

【Ngọt quá! Tôi đi hai vốc đất ăn cho tỉnh táo đây!】

23

Không biết Chu Kinh Hạc cách nào, hắn đã kiếm máu giả và dụng cụ trang điểm ở đâu đó.

Cả hai chúng tôi biến thành zombie mà không tốn một giọt máu, trà trộn vào đám xác sống rồi mặc kệ đời.

NPC zombie trợn tròn mắt, nghi ngờ chúng tôi:

“Anh em, sao trang phục của hai người không giống bọn tôi ?”

Chu Kinh Hạc mặt không đổi sắc, chém gió như thật:

“Bọn tôi là zombie khách mời đặc biệt.”

Tôi lập tức phối hợp:

“Đúng . Thực ra bọn tôi là NPC ẩn, kích hoạt nhiệm vụ bí mật. Chỉ khi zombie đội các cậu cướp manh mối từ người chơi, các cậu mới giành chiến thắng cuối cùng.”

Tên zombie đại ca gãi đầu:

“Thật không?”

Tôi gật đầu chắc nịch:

“Bọn tôi có người chống lưng, tin đi là đúng!”

Nhờ tài năng lừa người vô song, chúng tôi trực tiếp thăng cấp thành zombie đầu đàn.

Trong khi những người chơi khác cắm đầu chạy trốn, điên cuồng nhiệm vụ, thì chúng tôi ung dung dạo bước như đi nghỉ dưỡng.

Người khác bị zombie vây chặt, chúng tôi đứng một bên đợi lượm đồ rơi.

Dựa vào chiến thuật “mặc kệ đời” và “hốt đồ rơi”, hai chúng tôi trụ đến trận cuối cùng.

Ngay lúc zombie đại ca trao manh mối cuối cùng vào tay tôi, Chu Kinh Hạc ra tay chớp nhoáng, kết liễu hắn ngay tại chỗ.

Hai chúng tôi đập tay ăn mừng.

Zombie đại ca ôm ngực, ánh mắt không thể tin nổi.

Cuối cùng, chúng tôi trở thành người chiến thắng.

【Zombie: Hả??? Tôi bị úp sọt rồi à???】

【Anh em à, tôi thật lòng với cậu, cậu lại chơi chiêu với tôi!】

【Những năm tháng nghĩa này, hóa ra đều đặt sai chỗ!】

24

Tập này của chương trình bùng nổ độ hot chưa từng có.

Các từ khóa liên quan đến tôi trên hot search nhiều đến mức đếm không xuể.

Khi tôi còn đang vui vẻ số tiền cát-xê sắp về tài khoản, một tin đồn bôi nhọ bất ngờ nhảy vọt lên top 2 hot search.

Trong đoạn video, một người đàn ông trung niên ăn mặc rách rưới, kéo lê một chân bị tật, trông vô cùng đáng thương.

Ông ta nằm rạp dưới đất, không ngừng cầu xin:

“Niệm Niệm, Kinh Niệm! Bố biết mình vô dụng, con mất mặt. Nhưng dù gì cũng là cha con ruột thịt, con cứu bố đi, bố lạy con rồi…”

Ông ta đăng một bài viết dài, tố cáo rằng tôi nhận cát-xê khủng lại vô tâm, nhẫn tâm từ chối chu cấp cho cha mẹ.

Ông ta bản thân phải sống bằng nghề nhặt rác, bị bệnh cũng không có ai chăm sóc.

Không đủ tiền thuốc men, bệnh ngày càng trầm trọng.

Trong bài viết, ông ta kể lể rằng đã cực khổ nuôi tôi lớn thế nào.

Vì để tôi ăn học, dù bị tật ở chân vẫn cố gắng nhặt rác, bị người ta chế giễu, vẫn cắn răng chịu đựng.

Thế sau khi tôi thành danh, không những không biết ơn, mà còn coi ông ta là nỗi xấu hổ, thẳng tay đá ông ta ra khỏi cuộc đời mình.

Tôi xem đến đây, nước mắt đã rơi xuống màn hình điện thoại.

Nhưng không phải vì cảm .

Mà vì tức đến phát run.

Bố à, tại sao ông không chịu buông tha cho con?

Màn hình điện thoại vẫn dừng ở tin nhắn một tuần trước ông ta gửi cho tôi:

【Con ranh chết tiệt, mày không đưa tiền cho tao đúng không? Mày đúng là y như con mẹ đ của mày, đáng bị dạy dỗ!】*

【Được thôi, đừng trách tao mày thân bại danh liệt.】

25

Một hòn đá ném xuống, dậy lên ngàn lớp sóng.

Sự việc ngày càng leo thang, mất kiểm soát.

Chuyện này thậm chí còn lên cả bản tin thời sự.

Số người vào bình luận chửi rủa tôi ngày càng đông.

【Đ má, lương tâm của Kinh Niệm bị chó gặm mất rồi à? Đúng là loại con cái vong ơn bội nghĩa!】*

【Cầm trong tay hai triệu không trăm tám mươi ngàn, mà một xu cũng không chịu đưa cho bố ruột lo viện phí, mở mang tầm mắt thật sự.】

【Nghệ sĩ có đạo đức suy đồi thế này đáng bị phong sát!】

【Không nhiều, chỉ mong ta ra đường bị xe tông chết.】

Sóng gió cuồn cuộn ập tới, nhấn chìm tôi vào một biển ác ý không đáy.

Tôi như bị nhấn xuống đáy biển sâu, không thể thở nổi.

Tay chân tê cứng, từng đợt run rẩy.

Tôi cố hết sức báo cảnh sát.

Sau đó, như một con rối vô hồn, tôi dựng điện thoại lên, quay một video thanh minh.

Giọng tôi bình tĩnh đến kỳ lạ, như thể đang kể chuyện của người khác.

Tôi thuật lại toàn bộ những gì đã xảy ra trong suốt những năm qua.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...