3
“Cậu đánh ta?” Tiểu Thu rót cho tôi cốc nước ấm.
“Ừm, ấy muốn bao nuôi tớ.” Tôi rúc vào ghế sô pha, chịu đựng dạ dày quặn đau hết cơn này đến cơn khác, chậm rãi uống nước.
Được một lúc, tôi đột nhiên chạy ù đến nhà vệ sinh nôn hết ra.
Tiểu Thu vỗ lưng tôi: “Dạ dày không khỏe mà còn uống rượu.”
Tôi thở hổn hển vài hơi, súc miệng, lau đi vết nước còn đọng lại bên môi, cả thực quản đều nóng rát.
“Yêu nhiều năm như , có đáng không?”
Tôi ngước mắt lên, chằm chặp vào bản thân mình trong gương, tóc đen ướt sũng dán trên trán, sắc mặt hơi tái nhợt.
Mấy lời bực tức của Tiểu Thu truyền từ đằng xa tới, tôi chỉ nghe loáng thoáng: “Nếu không phải cậu quyết tâm chia tay thì có ta ngày hôm nay…”
Tôi lại nhớ đến vợ sắp cưới của Phó Trinh.
So với tôi, ta xinh đẹp và rạng rỡ hơn, tôi nhớ mang máng rằng rất nhiều năm trước kia, tôi cũng như .
Chẳng qua sau đó tôi lại quá thảm thương, chờ đến khi bò ra khỏi vực sâu, tất cả mọi chuyện đều đã thay đổi.
Chờ Tiểu Thu kết thúc công việc ở biệt thự Vạn Hòa, hai chúng tôi nắm tay nhau, bước trên con đường quay về phòng trọ.
Tôi đột nhiên nhận cuộc gọi của thân Phó Trinh.
“Đường Gia, nếu chị gặp khó khăn, tôi có thể sắp xếp công việc cho chị.”
Tôi không gì, chờ câu tiếp theo của cậu ta.
“Tháng sau hai người họ sẽ kết hôn. Trương Tiêu Hòa là một tốt, hoàn cảnh gia đình cũng không tệ, chị…”
“Tôi sẽ không đến quấy rầy ấy đâu, cậu yên tâm đi.”
Cậu ta im lặng một lúc, lại giải thích một câu vô ích: “Chúng tôi chỉ muốn Phó Trinh sống tốt thôi.”
“Ừm.”
Những người năm đó, không có ai là ngoại lệ, tất cả đều đứng về phía Phó Trinh.
Tôi cúp điện thoại, đôi mắt Tiểu Thu đỏ bừng lên: “Bọn họ chẳng hiểu cái gì cả.”
“Không sao.”
Bởi vì tôi còn muốn ở lại đây một thời gian nữa, nên đến một nơi cách nhà không xa để tìm việc .
Lúc phỏng vấn, nhân viên HR nghi ngờ hỏi: “Cô bị tr//ầm cảm?”
“Chuyện trước kia thôi, bây giờ đã khỏi rồi, tôi có giấy chứng nhận của bác sĩ.”
Khi mấy công ty trước đó xem xét hồ sơ, đều từ chối tôi vì lý do này.
Công ty này khá nhỏ, đêm hôm đó, tôi nhận thông báo trúng tuyển.
Tôi cứ nghĩ buổi họp lớp đó chính là lần gặp mặt cuối cùng của tôi và Phó Trinh.
Không ngờ ba ngày sau, Phó Trinh đến công ty của chúng tôi, trở thành cấp trên của tôi.
Còn bàn việc của tôi lại chị chuyển đến trước của phòng việc của Phó Trinh.
“Tôi từ chối.”
“Được thôi.” Phó Trinh còn chẳng ngẩng đầu lên, giọng lạnh như băng: “Đưa đơn xin nghỉ việc cho bộ phận nhân sự đi.”
Tôi tức đến mức bật : “Chỉ vì không đồng ý đổi vị trí mà muốn sa thải tôi?”
Ngòi bút của dừng lại, cuối cùng phải tự hạ thấp địa vị của mình, ngẩng đầu lên chuyện với tôi:
“Tôi chỉ đưa ra lựa chọn cho , chẳng lẽ nghĩ rằng tôi có ý đồ gì với sao?”
Tôi nhất thời nghẹn lời, nhớ đến đêm qua Tiểu Thu đã phải tranh cãi với người ta chỉ vì chút tiền nhà, đành miễn cưỡng : “Giám đốc Phó chính trực như , đương nhiên là tôi không sợ.”
Phó Trinh gật đầu: “Cám ơn, ra ngoài nhớ đóng cửa lại. Còn nữa, nhớ đưa lưng ghế về phía tôi, tôi không muốn thấy mặt .”
“…”
Những ngày sau đó, chúng tôi hầu như không gặp nhau.
Một tuần sau, công ty tổ chức team building.
Bởi vì tôi là người mới nên bị chuốc rượu rất nhiều.
“Tiểu Đường, không uống là sẽ bị trừ lương đấy.”
“Yên tâm, say thì chúng tôi đưa về, đều là con cả, sợ cái gì.”
Quản lý mỉm mời rượu, trong tiếng xôn xao của mọi người, tôi nốc cạn ly cuối cùng trong tối nay, ngã lên bàn bất tỉnh nhân sự.
Ngày hôm sau, tôi tỉnh lại trên một chiếc giường lớn.
Nắng chiếu vào chói đến mức không mở nổi mắt.
Tôi chống tay ngồi dậy, tấm chăn trượt xuống, để lộ ra áo choàng tắm mềm mại quấn trên người.
Tôi sửng sốt, đứng dậy đi ra ngoài.
Trong phòng khách rộng rãi, Phó Trinh đang vắt chéo chân đọc báo sáng, cũng mặc áo choàng tắm của khách sạn.
Thấy tôi đi ra, thản nhiên ngước mắt lên : “Dậy rồi à, đồ ăn sáng ở trên bàn, ăn xong rồi ngủ thêm một lát.”
Một cảm giác sợ hãi lan tràn khắp cơ thể tôi, mặt mày trắng bệch: “Chúng ta…”
Tờ báo sáng bị Phó Trinh tùy ý ném lên bàn. Anh kéo rộng cổ áo ra, để lộ dấu hôn mờ ám: “Thật xui xẻo, đêm qua là chủ .”
Tôi như bị sét đánh, ký ức về tối hôm qua hoàn toàn trống rỗng.
“Không thể nào.”
Phó Trinh đặt một tờ hợp đồng ở trước mặt tôi, bên trên có dấu vân tay của tôi, nội dung đại khái là: tôi nhân của , mỗi tháng sẽ cho tôi một trăm ngàn.
“Không thể nào là tôi…”
“Thế à?” Phó Trinh khẽ một tiếng: “Cô chắc chứ?”
Đối diện với ánh mắt vừa nghiêm túc vừa thản nhiên của , tôi mấp máy miệng, không thốt ra câu nào.
Anh không dáng vẻ lúng túng của tôi, lấy một chiếc bút ghi âm ra.
“Đêm qua vô ghi âm lời độc thoại của . Cô Đường, có muốn nghe thử những tâm tư đen tối của không?”
Tôi run rẩy, như rơi xuống hầm băng.
Một cảm giác tủi nh//ục ập đến.
Những tâm tư đó, giấu đi còn thấy xấu xa, nay bị toạc ra, còn bị xem là chứng cứ, giống như tôi đã ph//ạm tội .
Mi mắt Phó Trinh rũ xuống, tôi không thấy rõ cảm trong mắt : “Mơ ước một người đàn ông đã có vợ, Đường Gia, tôi để cho mọi người nghe đoạn ghi âm này nhé, thấy thế nào?”
Tôi siết chặt bàn tay, móng tay đâm vào trong lòng bàn tay: “Anh đang trả th//ù tôi sao?”
“Phải.” Anh nhẹ nhàng trả lời: “Lúc trước không để cho tôi sống dễ chịu, dựa vào đâu mà tôi phải cho sống dễ chịu như thế?”
“Cô có hai lựa chọn.”
“Hoặc là thực hiện hợp đồng, hoặc là tôi truyền đoạn ghi âm này ra ngoài.”
Chiếc đồng hồ ở góc tường vẫn kêu tích tắc, kèm theo tiếng tim đập, dội thẳng vào màng tai.
Môi tôi khô nứt, đờ đẫn ngẩng đầu lên: “Vậy truyền ra đi.”
Dưới ánh lạnh lẽo của , tôi thẫn thờ :
“Phó Trinh, tôi không kẻ thứ ba.”
Phó Trinh nghiêm túc chằm chằm tôi, : “Đường Gia, cho rằng là ai?”
“Cô còn có quyền lựa chọn sao?”
4
Tôi phát hiện ra đống quần áo lộn xộn của mình trong phòng tắm.
Còn quần áo của Phó Trinh lại treo lên móc áo trên cửa một cách gọn gàng, đối lập rõ ràng.
Cảnh tượng trước mặt tôi đau cả mắt. Tôi thở dài, yên lặng thay quần áo, đi ra khỏi khách sạn.
Tiểu Thu gọi điện thoại tới, một cách khó khăn: “Đường Gia, bọn họ đòi năm trăm ngàn.”
Bầu trời xám xịt, không thấy ánh mặt trời.
Để chữa bệnh cho tôi, Tiểu Thu không tích lũy đồng nào, tiền tiết kiệm của tôi cũng ít ỏi đến mức đáng thương.
“Bọn họ , nếu không đưa, bọn họ sẽ tiết lộ chuyện của cậu ra ngoài, cũng sẽ không cho cậu biết di vật và tro cốt của dì ở đâu.”
“Để tớ thử xin ứng một phần tiền lương, rồi hỏi mượn vài người, chắc là tháng sau sẽ gom đủ.”
“Ừ.”
Sau một hồi do dự, tôi bấm một dãy số.
Mất một lúc lâu, bên kia mới bắt máy.
“Cô Đường, có chuyện gì sao?”
Tôi thở ra một làn khói, : “Bác sĩ Giang, xin lỗi đã phiền , em…”
Hình như bên phía Giang Ngôn Chu đang rất bận rộn.
Anh ta đổi chỗ mấy lần, cuối cùng cũng đến một chỗ yên lặng, kiên nhẫn hỏi: “Gặp khó khăn gì à?”
Tôi hít sâu một hơi: “Anh có thể cho em mượn bốn trăm ngàn không?”
Đây là lần đầu tiên tôi hỏi mượn tiền của người khác, sau khi xong, cả người tôi nóng bừng lên như bốc cháy.
Bên kia đột nhiên truyền đến một tràng tiếng xôn xao: “Bác sĩ Giang, phẫu thuật cấp cứu.”
“Biết rồi.”
Vốn dĩ tôi cũng không ôm hy vọng quá lớn, đã chuẩn bị tinh thần ấy sẽ trực tiếp cúp điện thoại.
Một giây cuối cùng, Giang Ngôn Chu bỏ lại một câu ngắn gọn: “Gửi số tài khoản cho tôi, sẽ chuyển cho em ngay trong hôm nay.”
Nói xong, cuộc gọi bị ngắt.
Bầu trời vẫn mịt mù như trước.
Giọng vội vàng lạnh như băng kia bỗng nhiên trở nên thật ấm áp.
Xế chiều, quản lý gõ mặt bàn của tôi: “Tối nay có một bữa dùng cơm với khách hàng, cũng đi theo.”
Mấy tiếng trước, tôi vừa mới xin ta ứng trước tiền lương một tháng.
Ngoài ra cũng mượn ít tiền, cộng với khoản tiết kiệm trước kia, miễn cưỡng gom đủ năm trăm ngàn.
Lúc đi vào phòng, tôi thấy Phó Trinh.
Bóng dáng cao gầy kia đang trò chuyện với mọi người một cách thành thạo.
Ánh sáng từ đèn chùm hắt lên góc mặt nghiêng tuấn tú của .
Quản lý nhẹ nhàng đẩy tôi lên phía trước.
Nhất thời, mọi ánh mắt đều tập trung về phía tôi.
“Giám đốc Phó, đây là người của công ty cậu à?”
Phó Trinh tùy ý thoáng qua, : “Đúng, người mới đấy.”
“Người mới nào mà cần giám đốc Phó tự mình dẫn dắt thế, vẻ ngoài cũng không tệ.”
Mọi người vừa chuyện vừa ngồi vào bàn.
Quản lý xếp cho tôi ngồi bên cạnh Phó Trinh, nhỏ giọng : “Tối nay nhớ khôn khéo một chút, nếu thì phải chắn rượu ngay.”
Mọi người hỏi một cách tế nhị: “Giám đốc Phó, người mới của công ty cậu có biết uống rượu không? Hay là không uống ?”
Không đợi Phó Trinh trả lời, quản lý đã vội vàng đáp lại: “Uống , uống chứ?”
Nói xong, ta đẩy ly rượu đến trước mặt tôi: “Trước tiên mời mọi người một ly.”
Phó Trinh mỉm không gì, nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn.
Tôi bưng ly rượu lên, hít sâu, uống một hơi cạn sạch.
Dòng rượu cay xè chảy thẳng xuống cổ họng, chảy đến đâu nóng rát đến đó, cồn cào trong dạ dày.
Mọi người trầm trồ khen ngợi, định chuốc rượu nhân lúc bầu không khí đang vui vẻ, Phó Trinh lại lên tiếng dời đề tài đi: “Lúc nãy đã đến đâu rồi? Chúng ta tiếp tục đi.”
Trong bầu không khí náo nhiệt, có không ít người muốn mời rượu Phó Trinh, lại bị lấy cớ dạ dày không khỏe, không uống một giọt nào.
Cuối cùng đều bị quản lý đổi đủ cách rót vào bụng tôi.
Đến cuối buổi, tôi thật sự không chịu nổi nữa, xin đi nhà vệ sinh.
Vừa mở vòi nước của bồn rửa tay ra, tôi đã lập tức nôn sạch, tóc tai rũ rượi, rơi xuống bồn rửa, chẳng bao lâu sau đã ướt nhẹp.
Sau khi gửi tin nhắn cho Tiểu Thu xong, tôi hoàn toàn không có một chút sức lực nào, cúi đầu gục trên bồn rửa tay, nhắm mắt lại thở hổn hển.
Ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân không nhanh không chậm.
Cửa bị đẩy ra.
Tôi tưởng là có nào đến nhà vệ sinh.
Nào ngờ giọng của Phó Trinh lại truyền đến, giọng điệu rất bình tĩnh: “Mới thế đã không chịu à?”
Tôi dồn sức chống tay đứng dậy, lảo đảo đi ra ngoài.
Lại bị Phó Trinh túm lấy cánh tay, kéo lại.
Bàn tay to lớn xoa gáy tôi.
Nóng hừng hực.
Vị chua ăn mòn cuống họng, mỗi một câu tôi đều cảm thấy đau rát.
Phó Trinh dễ dàng kéo tôi đến trước gương, để tôi đối diện với chiếc gương, nâng cằm tôi lên, khẩy:
“Cô tự lại chính mình đi, đi ra ngoài với bộ dạng này, không sợ có kẻ có ý xấu nhắm đến sao?”
Tôi trong gương có đôi mắt long lanh, hai gò má ửng hồng, tóc tai xõa xuống bên tai, cổ áo cũng mở rộng.
Ánh mắt sâu thẳm của Phó Trinh không chút kiêng nể quan sát cơ thể tôi thông qua chiếc gương.
Tôi nhắm nghiền hai mắt, toàn thân khẽ run rẩy: “Còn có ai có ý xấu hơn cả sao?”
Phó Trinh khẽ một tiếng, hôn lên vành tai tôi: “Đêm nay trở về với tôi nhé, không?”
“Cút đi…”
Anh lạnh lùng chặn miệng tôi lại, tùy ý cướp đoạt không khí trong phổi tôi.
Dưới tác dụng của cồn, máu trong người cứ như nham thạch nóng chảy, điên cuồng càn quét trong cơ thể.
Ánh sáng mờ đi thành những quầng sáng nhỏ, giống như nước mưa bị ngăn cách bởi một tấm màng.
Hết giọt này đến giọt khác, giống như axit nhỏ giọt trong lòng.
Khiến cho lòng người đau đớn.
Tôi vã mồ hôi khắp người, bất lực đẩy ra.
Dường như tôi lại bị kéo về những ngày tháng tăm tối đó.
Tôi tuyệt vọng đứng thế giới rực rỡ đầy màu sắc này, hoàn toàn không hợp với bọn họ.
“Phó Trinh, có thể tha cho tôi không?”
Tôi yên lặng ngã xuống, đập mạnh xuống nền đất.
Có lẽ rất đau.
Nhưng tôi không cảm nhận .
“Đường Gia!”
Phó Trinh gọi tôi.
Không còn ánh mắt như hận không thể khiến tôi ch//ết đi nữa.
Anh ấy hoảng hốt.
Thế nên tôi không thể phân biệt , người trước mắt rốt cuộc là lúc còn trẻ, hay là của hiện tại.
Tôi : “Phó Trinh, tôi không bao giờ muốn gặp lại nữa.”
Bạn thấy sao?