Tôi lắc đầu, ấy ngạc nhiên hỏi tôi tại sao.
Tôi với : "Em sợ sẽ không bảo vệ con bé."
Anh ấy sững sờ, lập tức phản bác: "Sao có thể? Anh sẽ bảo vệ con mình bằng cả mạng sống!"
Tôi lạnh.
"Đúng , những người cha mẹ đều sẽ bảo vệ con bằng mạng sống. Năm đó khi em gặp chuyện, bố em cũng , không ngủ không nghỉ, chạy đi chạy lại giữa bệnh viện và đồn cảnh sát, chỉ để đòi lại công bằng cho con mình. Nhưng đối phương nhờ quyền lực mà muốn dập tắt chuyện này. Bố mẹ em vì giữ vững công lý mà đầu bạc cả."
Giọng tôi run rẩy, rồi tôi nhanh chóng nắm lấy tay Thẩm Thính Lan.
Tôi với : "Nếu sau này có con , nhất định phải bảo vệ bé. Đừng bao giờ để bé trải qua chuyện giống em. Dù người đàn ông kia có tốt đến đâu, nếu con không thích, bé sẽ sợ hãi, sẽ khóc, giống như Ngôn Ngôn , sẽ đau lòng lắm. Tất cả những bậc cha mẹ đều sẽ đau lòng."
Nghe tôi , cơ thể Thẩm Thính Lan khẽ run rẩy.
Cuối cùng, bất ngờ ôm chặt lấy tôi.
Đêm đó, Thẩm Thính Lan thức trắng.
06
Những ngày sau đó, Thẩm Thính Lan đối xử với tôi cực kỳ tốt.
Tôi có thể thấy sự đấu tranh trong mắt ấy.
Những năm qua, tôi thực sự ấy, cố gắng hết lòng vì , và cũng .
Cố gắng diễn một vở kịch, diễn những lời thương với tôi.
Có lẽ ban đầu ấy chỉ toàn lòng hận thù.
Nhưng qua bao nhiêu ngày tháng bên nhau, tôi có thể nhận ra rằng đã bắt đầu thích tôi.
Đó là lý do tại sao Thương Tự đã hỏi câu hỏi đó trong văn phòng.
Và chính vì , tôi phải khiến cảm nhận sự đau khổ của tôi, khiến thương xót tôi, khiến hoàn toàn tôi.
Anh muốn dùng cảm để chơi và trả thù tôi.
Tôi sẽ trả lại tất cả.
Nhưng tôi không thể chỉ dựa vào đầy hoang đường này để hoàn thành sự trả thù của mình.
Tình quá mơ hồ.
Sự trống rỗng mới là hình tốt nhất cho Thẩm Thính Lan, kẻ từ khi sinh ra đã kiêu ngạo xuống người khác.
Trong những ngày đó, đối xử với tôi vô cùng dịu dàng.
Tôi thường chụp rất nhiều ảnh và đăng lên mạng xã hội.
Tôi và Thẩm Ngôn Ngôn có kết trên WeChat.
Vì , những bức ảnh khoe này, chắc chắn ấy sẽ thấy.
Việc ấy suy tư hôm trước không có nghĩa là sẽ thức tỉnh. Nghĩ đến mối liên hệ m.á.u mủ, ấy sẽ vẫn tiếp tục ghét tôi như trước.
Nên khi thấy những bức ảnh này, ấy chắc chắn sẽ tức giận.
Cô ấy có thể thấy, và mẹ của ấy, đương nhiên cũng sẽ thấy.
Lương Phong Miên mang họ Lương.
Là vì mẹ của Thẩm Thính Lan là con một, gia đình bà cũng cần một người thừa kế.
Vì , trong ba chị em, con trai cả thừa kế sự nghiệp của cha, con trai thứ mang họ mẹ, để thừa kế tài sản của gia đình mẹ.
Cũng chính vì thế—
Hai người khác họ, trước sự kiện ở văn phòng, tôi không bao giờ có thể kết nối họ lại với nhau.
Và mẹ của Thẩm Thính Lan, vì con trai thứ mang họ mình, nên luôn gần gũi với cậu ta hơn.
***
Năm ngày sau, tôi vẫn không ngủ .
Có lẽ kể từ khi biết sự thật, đêm nào tôi cũng mất ngủ.
Vì thế, khi chuông điện thoại reo lên, tôi tỉnh dậy ngay lập tức, vẫn giả vờ ngủ say, lắng nghe Thẩm Thính Lan cẩn thận nhấc máy, rời khỏi giường và ra đứng ngoài ban công.
Anh quay lưng về phía tôi, không gian đêm quá tĩnh lặng, khiến tôi có thể nghe rõ giọng của người phụ nữ ở đầu dây bên kia.
“Thẩm Thính Lan, mấy ngày nay rốt cuộc con đang gì thế?”
“Phong Miên là em trai con. Nó đã bị người phụ nữ đó vào tù. Chính con đã sẽ tìm cách trả thù Ngô Nguyên Ý, đảm bảo khiến ta đau khổ, tổn thương tận cùng để mẹ nguôi đi nỗi đau mất con.”
“Nhưng tại sao dạo này, Ngôn Ngôn lại rằng con đối xử với người phụ nữ đó ngày càng tốt hơn?”
“Cô ta đúng là hồ ly tinh, không chỉ dụ dỗ Phong Miên mà giờ còn dụ cả con. Chẳng lẽ con không định trả thù cho em trai mình nữa sao?”
Giọng của người phụ nữ bên kia đầy tức giận, từng lời chất vấn mạnh mẽ.
Thẩm Thính Lan im lặng rất lâu, sau đó mới mở lời: “Mẹ, dạo trước con và Ngôn Ngôn đi ăn, trên đường gặp phải một gã say rượu. Hắn muốn sàm sỡ em ấy, con rất tức giận và đã dạy cho hắn một bài học."
“Mẹ đang về em trai con, còn con lại nhắc đến gã say rượu gì? Người đàn ông đó dám bắt nạt em con, mẹ đã cho người xử lý hắn rồi.”
Bạn thấy sao?