(Văn án)
Ba năm trước, có một người đàn ông đột nhập vào phòng tôi.
Sau một đêm hoang đường, ta sẽ chịu trách nhiệm, tôi vẫn báo cảnh sát.
Sau đó, ta bị bỏ tù, còn tôi sống trong cơn ác mộng suốt ba năm.
Ba năm sau, tôi gặp Thẩm Thính Lan, ấy đã cùng tôi vượt qua bóng tối, thương và chăm sóc tôi.
Ngày phát hiện mình có thai, tôi rất vui, định tặng ấy một bất ngờ.
Nhưng rồi tôi nghe ấy với người khác:
"Phong Miên là em trai tôi, bị ta tống vào tù, rồi mất mạng."
"Vì , tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho ta."
"Đợi đến khi ta hoàn toàn tôi, tôi sẽ tự tay đưa ta xuống địa ngục, bắt ta phải trả giá bằng mạng sống."
Lương Phong Miên, chính là người đàn ông đã xông vào phòng tôi năm đó.
Vì , tôi đã chọn cách rời đi trước, còn cố ý để lại bản báo cáo mang thai.
Sau này, nghe Thẩm Thính Lan, người luôn điềm tĩnh và tự chủ, đã chạy khắp thế giới để tìm người vợ mang thai của mình.
01
Khi phát hiện mình mang thai, tôi thực sự rất hạnh phúc.
Nhìn tờ báo cáo kết quả trên tay, tôi lập tức đến công ty của Thẩm Thính Lan, muốn tự mình báo tin vui này cho ấy.
Thẩm Thính Lan từng , muốn có một con với tôi.
Gia đình ba người hạnh phúc, sẽ là một người cha tốt và chắc chắn cũng sẽ là một người chồng tuyệt vời.
Lần này, có lẽ cả hai chúng tôi đều sẽ đạt ước nguyện.
Tôi cố gắng bình tĩnh lại, sau đó đeo khẩu trang và mũ, mang theo thẻ ra vào mà ấy đã đưa, lặng lẽ đến trước văn phòng của mà không để ai phát hiện.
Nếu ai đó biết trước, sự bất ngờ sẽ không còn trọn vẹn nữa.
Khi tôi chuẩn bị đẩy cửa vào, phát hiện cửa đã hé mở.
Qua khe cửa, tôi thấy Thẩm Thính Lan và Thương Tự đang đứng trước cửa sổ lớn, quay lưng về phía tôi, như thể đang chuyện.
Thương Tự là thân của ấy, hai người đã quen nhau từ nhỏ và có mối quan hệ rất sâu đậm, tôi cũng biết rõ ta.
Tôi định bước vào, thì nghe thấy Thương Tự lên tiếng.
"Thính Lan, cậu định diễn trò này bao lâu nữa?"
Nghe đến đó, bước chân tôi khựng lại, bàn tay chuẩn bị gõ cửa cũng ngưng giữa không trung.
Không hiểu sao, tôi có dự cảm rất xấu.
Về phần Thẩm Thính Lan
Lúc đó đang cúi đầu, cầm một khung ảnh, trầm tư rất lâu.
Cuối cùng, về phía Thương Tự, giọng lạnh lùng: "Cậu nghĩ tôi mềm lòng rồi sao?"
Thương Tự không gì, Thẩm Thính Lan chỉ khẩy, lắc đầu.
"Không, Phong Miên là em trai tôi. Vì ta, nó phải vào tù, rồi mất mạng trong đó."
"Bây giờ tôi chỉ đang giả vờ đối tốt với ta vì ta chưa hoàn toàn tôi."
"Đợi đến ngày ta tôi sâu đậm, tôi sẽ..."
Anh dừng lại một lúc, khi chạm phải ánh mắt của người thân, vẫn kiên quyết tiếp.
Anh : "Đến ngày đó, tôi sẽ tự tay đưa ta xuống địa ngục, bắt ta phải trả giá cho cái c.h.ế.t của Phong Miên!"
Lương Phong Miên, là vết thương không thể xóa nhòa trong cuộc đời tôi.
Dù đến bây giờ—
Chỉ cần nghe đến cái tên đó, tôi vẫn không kìm sự run rẩy, buồn nôn muốn ói.
02
Nhắc đến Lương Phong Miên, tôi lại không thể không nhớ đến cơn ác mộng ba năm trước.
Lúc đó, tôi vừa tốt nghiệp đại học.
Sau khi tích góp một khoản tiền, tôi quyết định đến Vân Châu để thực hiện chuyến du lịch mà tôi đã mơ ước từ lâu.
Hôm đó, tôi chơi đến rất muộn, rồi trở về khách sạn trong trạng thái mệt mỏi.
Khi tôi vừa dùng thẻ mở cửa phòng và chưa kịp bước vào, phía sau đột nhiên vang lên tiếng ồn ào.
Tôi thậm chí không kịp phản ứng.
Ngay sau đó, một người đàn ông lạ mặt xuất hiện.
Hắn bịt miệng tôi lại, ôm tôi vào lòng, mặc cho tôi giãy giụa, kéo tôi vào phòng và nhanh chóng đóng cửa lại.
Có vẻ như có người đang đuổi theo hắn trong hành lang.
Đêm khuya, một người đàn ông lạ xông vào phòng tôi, sao tôi có thể không sợ?
Lúc đó, hắn ta có vẻ mất tỉnh táo.
Thấy tôi muốn chạy, hắn càng ôm chặt hơn, kiểm soát đôi tay tôi, không để tôi cử .
Hắn còn rằng, hắn không phải người xấu.
Chỉ vì bị kẻ thù hãm , trúng phải thuốc kích thích dục, nên mới phải tạm thời trốn vào phòng tôi.
Nhưng tôi không thể gì, vì hắn đã bịt miệng tôi quá chặt.
Dù tôi có cắn rách tay hắn đến đổ máu, hắn cũng không buông ra.
Hắn còn trách tôi tính quá bướng bỉnh, không có lòng thương xót, không chịu giúp hắn khi hắn đang gặp nguy hiểm.
Sau đó, cơ thể hắn càng lúc càng nóng.
Miệng hắn từ má tôi trượt xuống, cuối cùng cắn vào xương quai xanh của tôi, rồi không thèm quan tâm đến sự phản kháng của tôi mà bế tôi lên giường.
Bạn thấy sao?